Diệp Thiên Long lại vẫy tay, một số binh lính đứng lẫn trong đám khách khứa ở sau lưng ông lập tức đi đến sau lưng Diệp Thiên Long, chắn trước mặt Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
Lúc này, phía sau Diệp Thiên Long có bảy tám người, ai nấy đều mang quân hàm một gạch hai sao trở lên, tất cả đều có chức vị không thấp.
Nhưng mà, Lâm Thừa Khải không thèm nhìn, dường như anh ta coi những người đó là không khí vậy.
“Trung tướng Long, không nên làm những chuyện vô ích.”
“Hôm nay tôi theo lệnh của ông Trần, đến bắt Cao Phong.”
“Trừ khi ông có thể gọi người có chức vị cao hơn ông Trần ra, nếu không, tất cả đều vô dụng.”
Lúc này giọng Lâm Thừa Khải rất cứng rắn và vô cùng ngang ngược.
Căn bản là không cho Diệp Thiên Long chút cơ hội nào để thương lượng.
Một câu nói khiến những người sau lưng Diệp Thiên Long rơi vào yên lặng.
Bọn họ đúng thật là cấp dưới của Diệp Thiên Long, nhưng đối mặt với một Thống đốc của quân đội, thì có ai dám đối đầu chứ?
Cho nên, lúc này bọn họ như đang cưỡi trên lưng cọp, như ngồi trên bàn chông.
“Dẫn đi!”
Lâm Thừa Khải hừ lạnh một tiếng, mười quân lính lại đi về phía Cao Phong.
Lần này, không ai dám cản.
Diệp Thiên Long hơi cắn răng, trong lòng cũng biết, ông ta không thể ngăn cản được.
Ông ta đã dùng hết lá bài cuối cùng, hôm nay Cao Phong nhất định sẽ bị đưa đi.
Đến cuối cùng kết quả sẽ là gì, không một ai có thể dự đoán được.
Lúc này Cao Phong lại không hề hoảng sợ chút nào.
Ngày này, anh đã chờ đợi thật lâu, cho nên cũng không căng thẳng lắm.
Chuyện nên đối mặt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, quan trọng là sớm hay muộn mà thôi.
Mà hôm nay nếu đã không cách nào trốn tránh, vậy anh chỉ có thể đi một chuyến, giải quyết xong chuyện này rồi nói sau.
“Cao Phong, Cao Phong.”
Kim Tuyết Mai nắm chặt tay Cao Phong, trong mắt tràn đầy lo âu và không nỡ.
“Không sao, anh đi một lát rồi quay lại.”
Khóe miệng Cao Phong lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô một cái, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn mười binh sĩ trước mặt.
Không phản kháng, cũng không sợ hãi, anh cứ lẳng lặng chờ đợi như vậy.
“Anh Phong.” Đám người Long Tuấn Hạo cũng cắn răng gào nhẹ một tiếng.
Nhưng bọn họ biết, lúc này ai cũng không dám chống lại.
Nếu không, hình phạt của Cao Phong sẽ nặng thêm một bậc.
Cho nên, chỉ có thể nhịn tất cả xuống.
“Dừng tay!”
Ngay khi mười quân lính đi đến bên người Cao Phong, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
Động tác của mười binh sĩ kia ngừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Mà ánh mắt của tên Lâm Thừa Khải kia cũng hơi chăm chú nhìn về phía sau mọi người.
Chỉ thấy ông cụ Diệp tay chống gậy xuất hiện, những người đi theo phía sau ông ta không dưới hai mươi người, nhịp bước vững vàng tiến về phía này.
Cao Phong quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc.
Ông cụ Diệp đi phía trước, những người theo sau ông ta đều là những người trước đó đi vào sân sau nhà họ Diệp.
Nhưng mà, lúc này những người đó đã cởi áo choàng đen xuống, để lộ ra quần áo bên trong.
Tất cả đều khoác quân phục, vai đeo quân hàm.
Quân hàm trên vai lóe lên ánh sáng màu vàng, vô cùng chói mắt.
Tổng cộng có mười sáu người đang đeo cầu vai quân hàm cấp Tá.
Ngoài ra, còn có bốn vị tướng một sao và hai vị tướng hai sao…
Những người này đứng chung một chỗ, vô cùng kinh khủng!
Nhà họ Diệp phát triển ở thành phố này nhiều năm, hơn nữa ông cụ Diệp có mạng lưới quan hệ riêng, cuối cùng vẫn phải gọi đến nhiều người như vậy.
Nhưng những người này đã là lực lượng lớn nhất mà ông cụ Diệp có thể tập hợp.