Anh sẽ cố gắng nghĩ ra mọi cách để có thể đi đến Tây Vực một chuyến và phải tìm cho ra sự thật về thân thế của mình.
Nhưng mà Cao Phong của hiện tại, sẽ không làm như vậy.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của Cao Phong cũng ngày càng trưởng thành hơn trước.
Hơn nữa, bây giờ anh còn có bao nhiêu việc phải quan tâm.
Cho dù không nói tới những người khác, chỉ nói về Kim Tuyết Mai cùng với hai đứa trẻ mà Kim Tuyết Mai đang mang thai cho anh đều là mối quan tâm lớn nhất của Cao Phong.
Vì những người mà anh quan tâm này, Cao Phong nhất định không cho phép bản thân có thể tùy tiện làm những việc hại mình.
Vì vậy, những chuyện trước đây, chuyện ân oán, trắng đen lẫn lộn, Cao Phong cũng không muốn nhắc tới nữa.
Quên đi tất cả quá khứ, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cao Phong nói như vậy làm cho Lâm Vạn Quân không nhịn được trợn tròn hai mắt.
Ngay sau đó, trong lòng lại cảm thấy vô cùng cảm động.
Cao Phong có thể nghĩ được như thế này, thật sự làm cho Lâm Vạn Quân vô cùng vui mừng.
“Được rồi! Được rồi! Nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng thấy yên tâm.”
Lâm Vạn Quân thở phào một tiếng, trên mặt tràn đầy sự vui mừng.
Đáng lẽ nên nói cho Cao Phong biết từ sớm về chuyện anh không phải con cháu nhà họ Cao.
Nhưng mà Lâm Vạn Quân vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Nếu để cho Cao Phong biết được sự thật này, anh có liều lĩnh mà đặt chân tới Tây Vực để đi tìm cha mẹ ruột của mình hay không?
Vì vậy trước đây Lâm Vạn Quân vẫn luôn do dự.
Lúc trước, ông cụ Cao có nói với Lâm Vạn Quân rằng tìm một thời điểm thích hợp mà nói cho Cao Phong biết sự thật này.
Nhưng ông còn nói thêm là, không được để cho Cao Phong đặt chân tới vùng đất cấm Tây Vực đó. Lời dặn dò này làm cho Lâm Vạn Quân luôn cảm thấy mâu thuẫn.
Nhưng mà Lâm Vạn Quân lại không dám suy đoán một cách tùy ý về suy nghĩ của ông cụ Cao.
Cao Phong cứ như vậy nhìn Lâm Vạn Quân, khóe miệng hôi mấy máy, tựa như có chuyện muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Để tay lên ngực tự hỏi.
Có ai mà không muốn biết về thân thế thực sự của mình chứ?
Cao Phong cũng không phải là một ngoại lệ.
Nhưng trong lòng của anh lại nghĩ, cho dù có thật sự tìm được cha mẹ ruột, vậy thì có ích gì chứ?
Chẳng lẽ lại hỏi một câu rằng vì sao năm đó bọn họ lại vứt bỏ mình?
Đây đơn giản chính là một trò cười mà thôi!
Chí ít Cao Phong cảm thấy, loại chuyện này thật sự không chỉ quá nực cười mà còn vô nghĩa nữa.
“Không có tình yêu nào mà không có lý do, cũng không có hận thù nào mà không có lý do. Bọn họ bỏ rơi cháu, chắc chắn là phải có ý do.”
“Nếu có duyên sẽ gặp lại nhau, tựa như Tuyết Mai và trung tướng Long vậy.”
“Hơn nữa nếu bọn họ muốn gặp cháu, chắc chắn sẽ chủ động tới tìm cháu.”
“Nếu bọn họ đã không muốn gặp cháu, việc gì cháu phải cố gắng đi tìm bọn họ chứ.”
Dường như Cao Phong đang nói với Lâm Vạn Quân, mà lại càng giống như là đang tự an ủi bản thân.
Sau khi nói xong mấy lời này, Cao Phong lập tức chậm rãi xoay người, rời khỏi phòng.
“Cậu Phong! Ông cụ có để lại cho cậu thứ gì không?”
Đúng lúc này, Lâm Vạn Quân lại một lần nữa tiến lên một bước và nói.
“Ông ấy có để lại một bức thư, nói cuộc đời của cháu sẽ gặp rất nhiều khó khăn, giống như cây bèo lục bình không có rễ.”
“Ông ấy còn nói, Cao Phong chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho ông ấy, lúc đó cháu không thể nào hiểu nổi, nhưng mà bây giờ cuối cùng thì cháu cũng đã hiểu ra.”
Cao Phong lắc đầu cười khổ, trong lòng cũng không hề oán hận vì ông cụ Cao đã giấu giếm.
Mặc kệ ông cụ Cao đã dấu anh điều gì đi chăng nữa, chỉ cần ông là người đã nuôi anh trưởng thành, dốc hết tâm huyết để có thể dọn một con được thật tốt cho anh đi. Mấy việc này cũng để để chứng minh tình yêu thương mà ông dành cho Cao Phong
“Chỉ có một lá thư thôi sao?” Cổ họng của Lâm Vạn Quân nhấp nhô một chút, nhẹ giọng hỏi.
Cao Phong im lặng suy nghĩ trong hai giây rồi nói: “Đúng thế.”
Cũng không phải là anh có ý định che giấu sự thật về mặt dây chuyền ngọc bích đó.