Đúng lúc đó, một cậu thanh niên kẹp túi đựng tài liệu dưới nách cất tiếng, còn có một trợ lý theo phía sau, họ bước xuống xe rồi đi thẳng về phía bên này.
“Ai da, giám đốc Joss, anh tới rồi đó à!”
Tên bảo vệ quay đầu lại, cúi đầu khom lưng chào hỏi cậu thanh niên này.
Cao Phong khẽ lắc đầu, hóa ra là kẻ bắt nạt người yếu thế, ở nơi nào cũng có loại người này.
“Xảy ra chuyện gì?”
Joss hơi nhíu mày lại, sau đó liếc Cao Phong trong chiếc xe bán tải một cái.
“Giám đốc Joss, chuyện là thế này, tên người Việt Nam này thấy chỗ chúng ta không tệ, muốn vào tham quan trải nghiệm một lúc.”
“Nhưng không phải anh đã thông báo rồi đó sao, không chào đón tất cả người Việt Nam, hề hề.”
Tên bảo vệ cười nói với với Joss như đang tranh công, vẻ mặt nịnh nọt.
Joss nghe vậy thì hững hờ liếc Cao Phong cái nữa, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng.
“Sao thế, người Việt Nam không hiểu tiếng người hả?”
“Chỗ này không hoan nghênh người Việt Nam, mau đi đi.”
Joss xua tay, giống như đang xua đuổi một con ruồi vậy.
“Tôi gọi một cuộc điện thoại cho bạn của tôi.”
Cao Phong cau mày lại, anh nghĩ, chẳng lẽ cái này là Lý Khải Kiệt cố ý sắp xếp sao?
“Muốn gọi thì cũng đừng gọi ở đây.”
“Đây là khu vực thuộc phạm vi của chúng tôi, mà chỗ chúng tôi không cho phép người Việt Nam đặt chân đến, hiểu chưa hả?”
Joss hừ lạnh một tiếng, vừa vỗ túi đựng tài liệu vừa nói.
Cao Phong không để ý đến anh ta, rút điện thoại di động ra.
Nhưng đúng lúc ấy, Cao Phong nhìn thấy một người trung niên đang chạy đến từ cửa lớn của sơn trang Lôi Nhã.
Người trung niên đó liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó chạy thẳng tới chỗ Cao Phong.
Cao Phong chậm rãi để điện thoại xuống, có lẽ đây chính là người mà Lý Khải Kiệt bảo ra đón anh.
“Sao thế, không phải anh muốn gọi điện thoại à?”
“Anh gọi đi chứ! Tôi lại muốn xem thử xem thằng ngốc nào lại làm bạn với tên người Việt Nam rác rưởi như anh?”
“Ngày mai, chúng ta làm một tấm biển, viết: cấm người Việt Nam và chó, ha ha ha!”
Joss cười ha hả, sau đó quay người lại, chuẩn bị đi vào trong sơn trang.
Trong giây phút anh ta quay người thì bỗng nhiên có một bóng đen xông về phía anh ta.
“Chát!”
Một giây sau, tiếng bạt tai lanh lảnh vang dội tại chỗ đó.
“Cộp cộp cộp!”
Ngay sau đó, Joss vừa ôm mặt vừa lùi về phía sau không ngừng.
Joss, tên bảo vệ và cả trợ lý của Joss đều trợn tròn mắt lên.
Đây là nơi nào chứ, là sơn trang Lôi Nhã đó.
Mà Joss là giám đốc ở đây, nắm chắc thực quyền trong tay, hơn nữa anh ta cũng có không ít cổ phần.
Ấy thế mà, bây giờ ai lại dám tát Joss?
Chẳng cần biết người đó là ai, hôm nay anh ta chết chắc rồi.
“Shit! Ông là ai? Ông muốn chết sao?”
Joss ôm mặt, hét to vào mặt người trung niên kia.
“Xin lỗi anh Phong cho tôi.”
Nhưng mà người trung niên kia lạnh mặt, nhìn Joss.
“Fuck! Ông muốn chết rồi hả! Tôi thấy ông đúng là không muốn sống nữa!”
Joss mắng một tiếng, trực tiếp lôi một khẩu súng lục từ túi đựng tài liệu ra, nhắm thẳng vào người trung niên.”
“Cậu dám nổ súng sao?”
Vẻ mặt người trung niên không chút thay đổi, thờ ơ hỏi.
“Tôi cho ông biết, ở sơn trang Lôi Nhã này, chỉ có chuyện tôi không muốn làm chứ không có chuyện tôi dám hay không.”
“Hôm nay ông chết chắc rồi!”