Cô gái mặc áo dài chỉ là một người dẫn Chương trình nho nhỏ, cho nên cô ta không dám bất kính với Dương Tuấn Minh.
“Ha ha…”
Dương Tuấn Minh sờ cằm một cái rồi cười nói: “Chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này có thể nói là quốc bảo của nước ta cũng không quá đáng nhỉ?”
“Là một công dân, khi lấy được thứ này, mỗi người đều phải nộp lên, Cao Vũ lại muốn đem ra đấu giá, đây là hành vi trái pháp luật, anh có biết không?”
Khi Dương Tuấn Minh nói ra những lời này, sắc mặt của rất nhiều người đều trở nên cực kỳ khó coi.
Chỉ có mình Dương Tuấn Minh là cảm thấy thoải mái, anh ta vui mừng vì nghĩ ra được điều này.
Nếu để Cao Phong đấu giá được chiếc bát sử này, vậy thì vừa bán qua tay Cao Phong đã kiếm được số tiền vô cùng lớn.
Đến lúc đó trên người Cao Phong có khoản tiền này chống đỡ, cho dù nhà họ Dương muốn đối phó với Cao Phong, chỉ sợ cũng không dễ như vậy.
Cho nên dù phải làm gì, Dương Tuấn Minh cũng không thể để Cao Phong kiếm được số tiền kia.
“Vớ vẩn!”
Trình Thanh Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó ông ta định cất lời ngăn cản.
Cái gã Dương Tuấn Minh này đúng là không biết tốt xấu.
Những lời anh ta nói vô cùng khó nghe, vốn dĩ hiệp hội đồ cổ chuyên môn mua bán những thứ này.
Nếu nói như anh ta, buôn bán đồ cố là hành vi trái pháp luật, vậy chẳng phải hiệp hội đồ cổ đang phạm pháp sao? Toàn bộ chuyện làm ăn của hiệp hội đồ cổ đều là phạm pháp? Cho nên những lời Dương Tuấn Minh vừa nói, chẳng khác nào đang đánh thẳng vào mặt hiệp hội đồ cổ, đánh thẳng vào mặt những người đang ngồi ở chỗ này.
Cao Phong từ từ quay đầu lại nhìn về phía Dương Tuấn Minh, khóe miệng ah nở một nụ cười trêu tức.
“Không sai, tôi là một người công dân, tôi cũng rất yêu quê hương đất nước mình.”
“Nhưng mà, anh muốn dùng mấy lời đạo đức giả này để thuyết phục người khác, đúng là quá ngây thơ.”
“Vì sao tôi phải nộp lên trên? Mua bán đồ vật là đạo lý hiển nhiên, tôi bỏ tiền ra mua đồ vậy thì thứ này chính là của tôi.”
“Nếu tôi muốn bán thì bán ra ngoài.”
“Nếu tôi không muốn bán, ai dám lấy đi thứ trong tay Cao Vũ tôi?”
“Hôm nay Cao Vũ tôi đứng chỗ này hỏi các vị có mặt ở đây một chút.
ai có gan dám lấy đồ của tôi?”
Cao Phong đứng thẳng tắp trên bục, dáng người ngạo nghễ, kiêu căng nói ra những lời này.
Trên người anh phát ra khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người kinh hãi không nhịn được.
Ai dám lấy đồ của Cao Vũ tôi? Những lời này đúng là vô cùng điên cuồng.
Nhưng mà khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người Cao Phong, không ai dám nói thêm gì cả.
Ngay cả Dương Tuấn Minh, lúc này anh ta cũng hơi sợ hãi, nửa chữ cũng không nói nên lời.
“Có lẽ, có người có thể tạm thời lấy được từ trong tay tôi.”
“Nhưng mà, đợi một thời gian nữa, Cao Vũ tôi chắc chắn sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần!”
Cao Phong nói thêm một câu nữa, trong những lời này ẩn chứa niềm tin mạnh mẽ, khiến người khác không dám nghi ngờ.
Anh có thể ngấp nghé đồ đạc của tôi, thậm chí có thể lấy đồ của tôi.
Nhưng, đây chỉ là tạm thời.
Cuối cùng đến một ngày nào đó, tôi sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần.
Nếu anh không tin, có thể thử xem.
Nhưng mà lúc này, không ai dám thử.
Chỉ có Vũ Hoàng Lê đang ngồi ở bên dưới là biết rõ, những lời này của Cao Phong không chỉ đang nói với mọi người, mà còn nói với cả chính bản thân anh nữa.
Thủ đô Hà Nội kia, cuối cùng sẽ có một ngày Cao Phong quay lại.
Những người thiếu nợ Cao Phong kia, cuối cùng cũng phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
Đối với những lời này của Cao Phong, Vũ Hoàng Lê không nghỉ ngờ chút nào.
“Cao Vũ, mày đừng ép tao, mày có tin tao gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ không?”
Dương Tuấn Minh nghiến răng nói.
“Râm!”
Nhưng Dương Tuấn Minh không ngờ rằng, Cao Phong còn chưa kịp nói gì, đột nhiên Trình Thanh Cẩn đã đập mạnh một cái xuống bàn.”