Mà lúc này những bọn côn đồ Nam Cương này, cũng không quan tâm tới chuyện của Hai Trương làm gì nữa, từng người một thân thể run rẩy ngồi xổm trên mặt đất.
“Trương, trương? Trương ơi!”
Đám người đội trưởng, không ngừng kêu lên.
“Không sao rồi, không sao rồi Hai Trương.”
Đội trưởng từ trong túi Hai Trương lấy ra miếng giẻ rách rách nát, chặn lại trên vết thương đang chảy máu của Hai Trương.
Nhưng, nhiều vết thương như vậy, làm sao có thể ngăn hết được?
“Mẹ kiếp! Tháng tới cậu ta sẽ xuất ngũ rồi!”
“Cậu ấy, cậu ấy sắp kết hôn rồi! Đám súc sinh chúng mày, súc sinh!”
Đội trưởng gào khóc, trong tay cầm giẻ lau máu, bối rối lau máu cho Hai Trương.
“Đội, đội trưởng, đưa tôi, về nhà, đưa tôi về nhà…”
Hai Trương ho khan một tiếng, nói ra xong thanh âm rất nhỏ, sau đó đầu chậm rãi nghiêng sang một bên.
“Được, được, tôi sẽ đưa cậu về nhà, tôi sẽ đưa cậu về nhà…”
Đội trưởng gắt gao cắn chặt hàm răng, ôm chặt Hai Trương vào trong ngực, cả người đều run rẩy không thôi.
Hơn một ngàn chiến sĩ, vây quanh bọn côn đồ Nam Cương, gắt gao vây quanh.
Cao Phong chậm rãi tháo mũ trên đầu xuống, đi tới bên cạnh Hai Trương, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Ầm ầm!”
Cao Phong chậm rãi đưa tay, vuốt qua mắt của Hai Trương, làm cậu ta nhắm mắt lại.
“Người anh em, thực xin lỗi, tôi đã đến muộn.”
Cao Phong khẽ thở dài một tiếng, trong nội tâm tràn đầy sự tự trách.
Xử lý xong chuyện ở Tam Giác Vàng, Cao Phong đã đặt mục tiêu, là tập kết ở bên này.
Thế nhưng, nếu như không nghe điện thoại của Đức Khánh, anh vốn có thể sớm tới đây.
Nhưng, bây giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn rồi.
Người chết thì cũng đã chết, chỉ có thể đem phần thù hận này, ghi nhớ sâu trong lòng.
Cao Phong thở ra một hơi, sau đó chậm rãi đứng lên.
“Lôi lại đây! Tất cả đều quỳ xuống đây cho tôi!”
“Quỳ trước cột mốc biên giới này, quỳ trước mặt người này, quỳ trước linh cữu này!”
Cao Phong rống giận một tiếng, còn lại năm mươi bọn côn đồ Nam Cương, bị mọi người áp giải, quỳ xuống trước mặt Hai Trương.
“Súc sinh… Cậu ta sắp được, sắp được kết hôn rồi…”
“Cậu ta đã bảo vệ ở nơi cột mốc biên giới này năm năm…, đồ dùng thiếu thốn chưa từng có nửa câu oán hận…”
“Mùa đông chúng tôi ăn tuyết giải khát, mùa hè chúng tôi đầu đội nắng nóng, cậu ta chịu đựng đến cùng, sắp về nhà rồi, vốn là cậu ta sắp được về nhà rồi mà…”
Mấy chục anh hùng chiến sĩ, lúc này đều là hai mắt vương nước mắt, phát ra tiếng gầm nhẹ.
Cao Phong lau sạch khóe mắt một chút, sau đó cầm lấy một khẩu súng tiểu liên, bắt đầu không ngừng giết sạch.
“Pằng pằng!”
“A! Ông nội tôi ơi là tôi sai hết, tha cho tôi đi!”
“Chúng tôi không dám nữa, chúng tôi sai rồi! Sai rồi!”
“A, a…”
Tiếng súng liên miên không dứt, xen lẫn từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp biên giới này.
Cao Phong bắn xong hết một băng đạn, cắn răng thay đổi băng đạn mới, lần thứ hai điên cuồng bắn phá.
“Pằng pằng!”
Khẩu súng không ngừng bắn ra lưỡi lửa phẫn nộ, đạn bắn quá nhanh, làm cho nòng súng đều đỏ lên.
Mà Cao Phong cắn chặt răng, không ngừng bóp cò.
Lực súng bắn ra rất mạnh, thân thể anh đều không ngừng run rẩy.
Tiếng kêu thảm thiết của mấy chục bọn côn đồ Nam Cương càng ngày càng nhỏ, cho đến khi im lặng không còn nghe gì nữa.
“Hừ!”