Cao Phong bước từ trên xe xuống, trên người anh vẫn là chiếc áo khoác đen rách nát đi, cất bước đi vào trong khuôn viên nhà họ Đặng.
Đây là chiếc áo trước đó Kim Tuyết Mai mua cho anh, chắc chắn anh sẽ không nỡ ném xuống.
Thế nên dù có rách anh cũng phải mặc hoài, mặc mãi.
Những người khác, đều đứng yên tại chỗ để chờ đợi Cao Phong.
Mãi đến khi Cao Phong vào trước rồi thì mọi người mới chậm rãi giữ khoảng cách nửa mét để sải bước đi đằng sau.
Bấy giờ, Cao Phong là vị vua vị tướng của bọn họ, là người dẫn đầu tất cả đều công nhận.
Chẳng có một người nào dám nhảy lên trước mặt anh đi.
Dù là ông cụ nhà họ Phạm hay ông chụ nhà họ Diệp, dù là Phạm An Quốc hay là Diệp Thiên Long.
Bấy giờ, đứng trước mặt Cao Phong thì bọn họ vẫn phải lùi bước về sau.
“Bịch! Bịch!” Đội quân mấy chục ngàn người bắc thành cầu qua sông lớn, được Cao Phong dẫn đầu, ánh mắt cực kì kiên định bước vào khuôn viên nhà họ Đặng.
Buộc lòng phải nói rằng khuôn viên nhà họ Đặng thật sự rất lớn.
E là nhà họ Diệp cũng không bằng được một mẩu của nơi này.
Khuôn viên nhà không chỉ có hồ nước nhân tạo mà còn có cả bãi có nhân tạo thật lớn.
Tóm lại, diện tích lớn không thể tả nổi.
Dù mấy chục ngàn người xếp đầy trong đó thì cũng khá là rộng rãi, chẳng cần phải chen chúc.
Mặt ông cụ nhà họ Đặng rét lạnh căm căm, ông tôi dẫn theo trên dưới nhà họ Đặng gần cả trăm người, cất bước ra ngoài đón đường Cao Phong.
Nhìn thấy ông cụ nhà họ Diệp cùng với tất cả thành viên trong dòng họ cùng với đám người nhà họ Phạm thì vẻ mặt ông tôi khá ngạc nhiên.
Tại sao nhà họ Diệp và nhà họ Phạm lại theo chân Cao Phong tới đây?
Dường như sự phát triển của mọi chuyện đã vượt ra khỏi dự đoán của ông tôi!
“Cậu là Cao Phong?” Ông cụ nhà họ Đặng châm chước một lúc lâu rồi sải bước đi tới hỏi.
“Ông không có đủ tư cách để biết tôi là ai.”
“Bây giờ tôi hỏi, ông trả lời.”
Cao Phong giơ thanh kiếm lên cắm xuống mặt đất, ánh mắt cực bình tĩnh, nhìn ông cụ nhà họ Đặng.
“Ngang ngược! Cậu tưởng đây là nơi nào?”
“Chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám tỏ thái độ thế này với ông cả ư?”
“Tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không? Muốn chết thì chúng tôi thỏa mãn cậu!”
Ông cụ nhà họ Đặng còn chưa nói gì thì thành viên nhà họ Đặng đã lên tiếng chỉ trích không ngừng.
Trông vẻ mặt của bọn họ, dường như từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không xem Cao Phong ra gì.
Dù Cao Phong dẫn theo nhiều người đến đây như vậy nhưng vẫn không đủ để khiến bọn họ xem ra gì.
Ánh mắt Cao Phong lướt hết một dọc người nhà họ Đặng.
Tại sao bọn lại tự tin như thế?
Nguyên nhân chỉ có hai loại.
Thứ nhất là bọn họ tin chắc rằng Cao Phong sẽ không dám làm gì.
Thứ hai là bọn họ vẫn còn quân bài tẩy chưa lật?
Thế nhưng họ nghĩ là anh không dám ra tay ư?
Đúng là buồn cười không thể tả nổi!
Thế nên so đi tính lại thì Cao Phong cảm thấy khả năng thứ hai nó cao hơn một chút.
Dù sao thì từ nhà họ Phạm đến nhà họ Diệp rồi là nhà họ Đặng cũng mất thời gian khá lâu.
Dù nhà họ Đặng có khiêm tốn và lánh đời cách mấy thì cũng biết được tin tức, bọn họ không để yên đó không làm bất kì chuyện gì hết mới là chuyện là.
Thế nhưng bọn họ chuẩn bị cái gì mới được chứ?
Cao Phong vừa suy nghĩ vừa thong thả nhìn quanh một vòng hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi quan sát xong thì ánh mắt Cao Phong chợt lấp lánh ý cười bí ẩn.
Bấy giờ thì Long Tuấn Hạo cũng đã hiểu ra ý của Cao Phong, bắt đầu ra dấu tác chiến với binh sĩ Phong Hạo sau lưng.
Trong tình huống khác nhau thì tất nhiên cũng phải có những vị trí đứng và đội hình chiến đấu khác nhau rồi.
Điểm này, Long Tuấn Hạo có nhiều kinh nghiệm hơn so với Cao Phong.