“Ơ, không phải ai cũng nói tình cảm của bọn họ rất tốt hay sao? Nhìn bộ dạng này có lẽ là Cao Phong cưỡng hiếp người phụ nữ của Liễu Tông Trạch rồi?”
Chẳng thế thì sao nữa, cậu nhìn xem, đánh cô gái kia đến mức mắt cũng sưng cả lên rồi, quần áo cũng nát vụn luôn.”
“Thật sự không thể nhìn ra Cao Phong lại là loại người như vậy, ngay đến cả người phụ nữ dưới tay của anh em mình cũng không bỏ qua, vậy thì có gì khác so với Cao Bằng ngày xưa đâu chứ?”
“Đây là mặt người dạ thú! Uổng công trước đây tôi còn cảm thấy tình cảm của anh ta đối với Kim Tuyết Mai rất đậm sâu, là ông chồng kiểu mẫu của thành phố Hà Nội nữa chứ. Bây giờ mới nhận ra, đúng là tôi bị mù rồi.”
“Lòng người khó dò! Biết người biết mặt không biết lòng! Liễu Tông Trạch lần này bị cắm sừng xem như là đã quá rõ ràng rồi.”
“Thêm nữa, Liễu Tông Trạch này cũng là cái loại nhút nhát, người phụ nữ của mình cũng bị cưỡng hiếp như thế rồi mà còn không dám trả thù? Nếu mà là tôi, không cần biết kẻ kia là ai, tôi nhất định chém chết tên đó!”
Những người xung quanh không ngừng bàn tán, xen lẫn sự chế giễu và khinh bỉ.
Câu nói kia của Cao Mỹ Lệ không chỉ đẩy Liễu Tông Trạch lên đứng mũi chịu sào, lại còn khiến cho Cao Phong cũng trở thành đối tượng để tất cả mọi người dè bỉu.
Mặt người dạ thú, cưỡng hiếp người phụ nữ của anh em, cái loại nhút nhát.
Mỗi một từ ngữ, giống như mưa lớn tầm tã như trút nước ùn ùn kéo đến, đổ ập lên đầu Cao Phong cùng với Liễu Tông Trạch.
Liễu Tông Trạch cảm thấy lúc này đầu của mình giống như cắm một cái sừng rất lớn, lại còn là loại phát ra ánh sáng, muốn không để cho người khác nhìn thấy cũng khó.
Giống như cả một thảo nguyên lớn xanh mơn mởn đang đội ở trên đầu của anh ta.
Không có bất cứ một thằng đàn ông nào có thể duy trì được sự bình tĩnh dưới loại tình huống này cả.
“Con mẹ nó! Ngậm hết cái mồm lại cho tao! Im mồm đi!”
Liễu Tông Trạch đột nhiên tiến về trước một bước, lớn tiếng chửi rủa đám người vây xem ở phía bên kia.
Đám người vây xem liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà cúi thấp đầu xuống, nhưng trong mắt vẫn như cũ hiện lên vẻ khinh thường.
Thứ khó chặn nhất trên cuộc đời này chính là miệng lưỡi tám chuyện của con người.
Cho dù hiện tại bọn họ không nói, sau này kiểu gì cũng sẽ nói, không nói ở đây, cũng sẽ nói ở chỗ khác.
Hoàn toàn không thể ngăn lại được!
Thật sự là bởi vì danh tiếng của Cao Phong ở thành phố Hà Nội lúc này quá nổi rồi.
Một khi có bất cứ một tin tức gì, thì trong nháy mắt sẽ bị rất nhiều người truyền tụng.
“Vênh váo cái gì chứ, người phụ nữ của bản thân bị cưỡng hiếp rồi, không dám đi báo thù, lại còn nổi giận với chúng tôi?”
Trong đám người bỗng nhiên phát lên một giọng nói, lại chọc cho Liễu Tông Trạch nổi giận đến cực điểm.
Liễu Tông Trạch xoay người lại, đoạt lấy một khẩu súng tiểu liên thu nhỏ từ một tên vệ sĩ phía sau lưng, sau đó càn quét một trận về phía đám người bên kia.
Súng tiểu liên bắn ra ngọn lửa căm phẫn, giống như muốn phát ra hết lửa giận của Liễu Tông Trạch.
Nhưng Liễu Tông Trạch chung quy cũng không hoàn toàn mất đi toàn bộ lý trí, cho nên vẫn chĩa họng súng xuống bắn lên trên nền đất chỗ đám người kia đang đứng.
Sau một loạt tiếng súng, trên mặt đất xuất hiện lỗ chỗ những vết đạn, vỏ đạn cũng rơi đầy trên đó.
Mà những người vây xem kia khắp mặt đều trắng bệch, không dám nói thêm nửa chữ nào nữa.
“Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Đúng vào lúc này, một số lượng lớn binh sĩ Phong Hạo lại lũ lượt kéo đến.
Người còn chưa đến đã nghe thấy những tiếng hô lớn từ phía xa vọng về phía bên này.
Long Tuấn Hạo quay người lại nhìn, đúng là đám người dưới tay hắn.
Lúc này người ở đây càng tụ càng nhiều, năm mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo đang không ngừng đi về phía này.
Hơn nữa những người này hình như đều có linh tính, cho nên đều phân ra đứng ở bên cạnh phía Long Tuấn Hạo riêng và Liễu Tông Trạch riêng.
Long Tuấn Hạo nhíu mày, vội vàng xoay người gọi một cuộc điện thoại, dặn dò hai câu rồi mới một lần nữa xoay người lại.
“Anh Trạch, vẫn là câu nói đó, bất kể là ai bắt nạt anh, anh cứ nói với bọn em!”
“Bọn em tuyệt đối sẽ không để anh phải chịu bắt nạt!” Bỗng nhiên, một chàng trai vóc dáng vạm vỡ đứng ra ngoài.