Đây là một loại súng bắn tỉa tầm xa, có tầm bắn xa và uy lực mạnh, có thể bị tiêu diệt địch chỉ trong một phát bắn mà chỉ có quân đội thực sự mới có.
Ngay cả thị trường chợ đen cũng không dám bán loại súng bắn tỉa lợi hại này.
“Anh có nắm chắc không?” Thanh niên phía trước thấp giọng hỏi.
“Khoảng cách này, tôi bắn một phát là tên kia có thể mất mạng luôn.” Khóe miệng thanh niên kia, giọng điệu rất là tự tin.
“Trước tiên đừng vội ra tay, nhiệm vụ của chúng ta là bảo về anh ta bình an khi anh ta đang sở thời khắc sinh tử, còn lại thì không thể tùy tiện ra tay.” Người thanh niên dẫn đầu nói.
“Dạ!”
Mấy người xung quanh đều gật đầu nói phải.
Họ vẫn biết một chút về sự nhạy cảm của vấn đề này.
Nhưng mà, nếu như Cao Phong thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ tự nhiên sẽ ra tay không chút do dự.
Ở khoảng cách này, với tốc độ của một khẩu súng bắn tỉa, chắc chắn bọn họ có thể hạ gục tên Thuần Ca kia trước khi anh ta bắn tên nỏ trước.
Cho nên, bọn họ cũng không vội ra tay.
Hơn nữa bọn họ có thể được Trọng Dương Bình cử tới để bảo vệ sự an toàn của con rể Diệp Thiên Long, cho nên tố chất tự nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Cục diện nhỏ trước mắt này không đáng là gì trong mắt bọn họ.
…
“Tao đã sớm nghĩ tới việc Kinh Thành không cho sử dụng vũ khí nóng, cho nên mới chuẩn bị cho mày một món quá như vậy, mày có thích không?”
Mũi tên nỏ của Thuần Ca ở trong tay, cả người lập tức bành trướng.
“Này, dám sao?” Cao Phong nhíu mày hỏi.
“Mày có thể thử xem tao có dám hay không?”
Thuần Ca kêu một tiếng, trực tiếp đặt mũi tên nỏ vào nỏ, kéo dây cung nỏ và đặt ngón tay mình vào cò súng.
Chỉ cần đè nhẹ một phát vào có súng, mũi tên nỏ sẽ bắn ra cắm vào trên người Cao Phong.
Loại uy lực mạnh mẽ của mũi tên nỏ khi cắm vào cơ thể người, không chết thì cũng bị thương.
Cao Phong nhíu chặt mày lại, anh không ngờ cái tên Thuần Ca này lại chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Thậm chí còn chuẩn bị cả nỏ bắn.
“Để dao xuống!” Thuần Ca lung lay cái nỏ trong tay.
Cao Phong do dự mấy giây, sau đó ném con dao qua một bên.
Bị môt nỏ tên cách mười mấy mét ngắm vào, cho dù tốc độ của Cao Phong có nhanh thế nào thì cũng không dám tùy tiện làm bậy.
“Người đâu, đến trói nó lại!” Thuần Ca nói tới đây thì không nhịn được hưng phấn liếm môi một cái: “Chỉ cần bắt được anh ta về thì chúng ta chính là đại công thần, sẽ được hưởng hết vinh hoa phú quý, ha ha ha!”
“Mày có số nhận tiền, nhưng có số tiêu tiền sao?” Cao Phong thản nhiên hỏi.
“Ít nói nhảm đi! Trói nó lại” Thuần Ca quát một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, mũi tên nỏ nhắm ngay đầu Cao Phong.
Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó vẫn giữ im lặng không nói gì nữa.
Sự có mặt của đám người Thuần Ca đã củng cố ộmt niềm tin nào đó trong lòng Cao Phong.
Vốn dĩ anh cho rằng bản thân chỉ cí thù với nhũng chi thứ của nhà họ Cao Kia, bởi vì ông cụ Cao chính là chết trong tay mấy cái chi thứ kia.
Không có quan hệ gì với người khác.
Cho nên có thể bỏ qua cho thuộc hạ của Cao Anh Hạo.
Trong lòng Cao Phong cũng đã nghĩ tới, chờ xử lý xong chuyện Kinh Thành bên này và trở về hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao, anh sẽ chỉ trừng phạt đám Cao Anh Hạo và chi thứ nhà họ Cao thôi.
Những người khác thì có thể bỏ qua.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, ý nghĩ này đúng thật là buồn cười.
Những người làm việc dưới tay Cao Anh Hạo đã sớm bị Cao Anh Hạo đồng hóa, nói không chừng sẽ còn xuống ta với Cao Phong.
Đối với những gười này, không được có bất kì cái gì nhân từ, nếu không sẽ chỉ hịa mình.
Cho dù có ngộ sát thì cũng không quan trọng.
Khi tuyết lở, không có bất kỳ bông tuyết nào là vô tội cả.