“Xem ra cô đã biết tôi là ai rồi nhỉ?”
Ông cụ nhà họ Đặng nghiêng người về phía trước, ánh mắt thoáng vẻ sắc lạnh nhìn Kim Tuyết Mai.
“Tôi… Tôi vẫn chưa biết.” Kim Tuyết Mai cẩn thận trả lời.
“Câm miệng! Có thể cô không biết nhưng bây giờ tôi hỏi cô bất kì điều gì cô cũng phải trả lời tôi ngay!”
Ông cụ nhà họ Đặng mò tay vào túi lấy điếu thuốc châm lên, rít một hơi thuốc lá rồi hỏi: “Nói cho tôi biết mẹ cô đang ở đâu?”
Kim Tuyết Mai ngửi được mùi thuốc lá gay mũi đó thì không nhịn được khẽ nhíu mày, nhưng cô không dám nói gì.
“Tôi đang tìm mẹ tôi nên cũng không biết bà ấy đang ở đâu như ông vậy thôi.” Kim Tuyết Mai không biết thật, nếu cô biết thì đã đi gặp mẹ ruột của mình từ lâu rồi.
Cô từng nói với Cao Phong rằng cô muốn tìm được mẹ ruột của mình, đứng trước mặt hỏi bà ấy xem tại sao lại vứt bỏ cô lại vào năm đó.
Thế nhưng cô hoàn toàn không thể tìm thấy chút manh mối nào.
“Bốp!” Ông tôi lại đi tới, vung tay cho cô một cái tát thật mạnh.
“Con ả đó là mẹ cô mà cô cũng không biết cô tôi đang ở đâu ư?”
“Nói cho tôi biết cô tôi đang ở đâu?”
“Nếu không hôm nay tôi sẽ tra tấn cô trước rồi lại tra tấn bào thai trong bụng cô!”
“Giết cô để cô chôn cùng với con gái tôi!”
Bây giờ ông cụ nhà họ Đặng chẳng khác gì một con chó đại, trở nên mất lý trí.
Bác sĩ và người giúp việc trong nhà trông thấy dáng vẻ đáng sợ của ông tôi cũng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Sau chuyện năm đó thì ông cụ nhà họ Đặng bắt đầu trở nên thất thường, thỉnh thoảng lại lên cơn ngang ngược bạo lực, bọn họ cũng không dám dây vào để phải chịu tội.
“Tôi thật sự không biết.”
Kim Tuyết Mai đã trúng hai bạt tai nổ đom đóm mắt từ ông cụ nhà họ Đặng, gương mặt trắng noãn không chút tì vết nào nhanh chóng hiện lên dấu bàn tay.
Thế nhưng cô vẫn cắn môi, cực kì kiên quyết trả lời.
“Ha ha ha… Khi mẹ cô đi không để lại cho cô bất kì một thông tin liên lạc nào ư?”
“Cô tưởng tôi sẽ tin những lời đó hả?”
“Nếu cô không nói thì tôi sẽ giết chết cô trước rồi tim đến mẹ cô, giết hết cả lũ!”
Ông cụ nhà họ Đặng hừ lạnh, bật cười, vẻ mặt hết sức tàn nhẫn.
Kim Tuyết Mai có thể nhận ra, ông tôi không hề nói dối, ông tôi thật sự muốn giết chết cô.mình.
“Thế nhưng tôi thật sự không biết bất kì điều gì cả, nếu như biết thì tôi đã đi tìm bà ấy từ lâu rồi!” Kim Tuyết Mai lắc đầu giải thích.
Cô thật sự rất sợ ông tôi sẽ ra tay với bào thai trong bụng mình.
“Tôi biết rồi!” Ông cụ nhà họ Diệp đột nhiên cong môi cười trêu tức.
“Ông biết cái gì?” Kim Tuyết Mai trợn to hai mắt hỏi.
Ông tôi cười lạnh, nói: “Cô cố tình không nói để kéo dài thời gian, sau đó chờ đợi tên vô dụng Cao Phong đó tới cứu cô đúng không?”
“Tôi nói cho cô biết, cô đang mơ tưởng viễn vông rối”
“Cô có biết đây là nơi nào không? Đây là thủ đô còn nơi này là nhà họ Đặng ở thủ đô!”
“Nhà họ Đặng chúng tôi là một trong ba gia tộc lớn nhất ở thủ đô, dù có là nhà họ Diệp thì chúng tôi cũng chẳng ngán.”
“Quyền to thế lớn, không phải là loại mà loại kiến cỏn con như cô có thể tưởng tượng ra được.”
“Đừng nói đến việc Cao Phong chỉ là một con kiến trong mắt nhà họ Đặng chúng tôi, dù cậu tôi có quyền thế ngập trời, giàu nứt đố đổ vách thì có thể làm được cái quái gì?”
“Hôm nay tôi đã chuẩn bị cho cậu tôi một đội quân gồm hai mươi ngàn chiến sĩ, chỉ cần cậu tôi dám đến thì tôi sẽ dám giết cậu tôi không còn một mảnh giáp!”
“Thế nên tốt nhất cô nên dẹp bớt cái suy nghĩ ngây ngô trong đầu mình đi! Cậu tôi không thể tới đây cứu cô được đâu.”
Nghe được những lời ông tôi nói, hai mắt Kim Tuyết Mai lập tức trợn trừng, tâm trạng hoảng hốt không cách nào tả nổi, tim cũng đập nhanh không ngừng.
Cô lập tức giật thót tim. Sự lo lắng của cô vào thời điểm này không phải là an toàn của chính bản thân mình mà là sự an toàn của Cao Phong!
Đội quân hai mươi ngàn người!
Nếu như Cao Phong đến đây thật thì có thể nói chắc là chết không có chỗ chôn!