Liễu Tông Trạch từng trải qua vô số lần đứng bên bờ vực sinh tử, thế nhưng anh ta vẫn không thể từ bỏ được hỉ, nộ, ái, ố trong nhân thế.
“Tông Trạch, em muốn uống trà sữa, anh có thể đi mua giúp em được không?” Bỗng nhiên, Cao Mỹ Lệ từ trong phòng đi ra, đứng trên ban công gọi Liễu Tông Trạch.
“Được, được, anh đi liền.”
Liễu Tông Trạch vội vàng lau khoé mắt, đứng đó mấy giây, hít sâu mấy lần rồi mới quay người đi ra ngoài cửa.
“Tông Trạch, anh sao vậy?” Cao Mỹ Lệ nhíu mày hỏi.
“Bên ngoài nắng chói quá, chói đến mức sắp khóc luôn rồi.”
“Anh đi đây, hình như bên ngoài đã nổi gió thì phải.” Liễu Tông Trạch tùy ý xua tay, sau đó kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Cao Mỹ Lệ khẽ gật đầu, chờ Liễu Tông Trạch đi ra ngoài. Co nhanh chân chạy về phía ban công, nhìn thấy Liễu Tông Trạch từ trong hành lang đi ra, đi về phía chung cư, Cao Mỹ Lệ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Cao Mỹ Lệ không dám lãng phí thời gian, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho chú Lực.
“Thế nào rồi, Liễu Tông Trạch và Cao Phong bao giờ mới khai chiến?”
Điện thoại vừa nối máy, chú Lực ở đầu dây bên kia đã lập tức hỏi.
Mỗi lần Cao Mỹ Lệ gọi đến đều báo cáo những tin tức tốt, vậy nên ông ta cảm thấy lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Cao Mỹ Lệ khiến cho ông ta trở nên choáng váng.
“Chú Lực, Liễu Tông Trạch đã đem mấy nghìn binh sĩ của anh ta giao lại cho Cao Phong.” Cao Mỹ Lệ trầm giọng báo cáo.
Chú Lực bỗng nhiên trừng to mắt, sau đó lại trầm mặc.
“Chú không hiểu, ý cháu là sao?”
“Liễu Tông Trạch đem người của anh ta trả lại cho Cao Phong rồi sao?” Trong đầu ông ta cứ ong ong, hỏi lại một lần nữa.
“Đúng vậy, anh ấy đem binh quyền trả lại rồi.” Cao Mỹ Lệ cắn môi nói.
Chú Lực lần nữa rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu, ông ta cắn răng nghiến lợi quát lên: “Mẹ nó, mày là đồ ăn hại sao? Hả? Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không được à?”
“Khốn khiếp, mày nói xem mày làm việc kiểu gì vậy hả? Bảo mày đi mê hoặc Liễu Tông Trạch, khiến anh ta khai chiến với Cao Phong, ngăn cho Liễu Tông Trạch mang người ra khỏi thành phố Hà Nội!”
“Kết quả thế nào, Liễu Tông Trạch lại đem người trả về? Tiếp theo, Cao Phong lần nữa có được mười lăm nghìn binh sĩ trong tay, lúc nào cũng có thể dấy binh đánh về thành phố Đà Nẵng.”
“Chết tiệt, tao nói cho mày biết, tất cả những chuyện trước kia làm ra bây giờ còn tác dụng gì đây? Còn tác dụng gì nữa, hả?”
Chú Lực tức đến mức thở hổn hển, chỉ ước có thể chạy ngay đến thành phố Hà Nội, băm Cao Mỹ Lệ ra thành trăm mảnh. Lửa giận trong lòng đốt đến tận não càng khiến cho ông ta mất đi lý trí.
Kế hoạch mất công chuẩn bị lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể chia rẽ Liễu Tông Trạch với Cao Phong. Đắc ý chưa tới hai ngày, Liễu Tông Trạch đã đem mấy chục nghìn binh sĩ trả về.
Đây rốt cuộc là như thế nào?
Mấy người Cao Anh Hạo bọn họ hao tổn tâm trí để lên kế hoạch, bây giờ toàn bộ đều đã tan tành mây khói rồi!
“Chú Lực, cháu cũng không hiểu đột nhiên Liễu Tông Trạch làm sao nữa.”
“Có thể là mối quan hệ giữa bọn thật sự quá tốt rồi.” Cao Mỹ Lệ thở dài một tiếng, nhỏ giọng trả lời.
“Tốt con mẹ mày chứ mà tốt! Vậy tình cảm giữa mày và Liễu Tông Trạch thì sao?”
“Mày không phải luôn miệng nói Liễu Tông Trạch bị mày chinh phục rồi à? Mẹ nó, mày chinh phục như thế này hả?”
“Ngay cả khi mày bị Cao Phong cưỡng hiếp, anh ta cũng không hề ghi hận sao?”
“Là mày ngu ngốc, hay là Liễu Tông Trạch ngu ngốc đây?” Chú Lực nghe thấy vậy càng thêm phẫn nộ.
Cao Mỹ Lệ xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói: “Anh ta thật sự rất ngốc, nếu không đã không thích cháu.”
“Mày cút đi cho tao, mày nói xem, phải làm sao bây giờ đây?” Chú Lực không nhịn được quát lên.
“Cháu cũng không biết, nhưng mà bọn người Cao Phong đã biết được thân phận thật của cháu rồi, cháu cảm thấy bọn họ sẽ nhanh chóng nói cho Liễu Tông Trạch biết.”
“Hiện tại Liễu Tông Trạch sẽ không gặp bọn họ, nhưng mà cũng không quá lâu đâu, cho nên thời gian của cháu cũng không còn nhiều nữa.”
“Theo chú thấy, bây giờ chúng ta có nên rút lui không?” Cao Mỹ Lệ dò hỏi.