“Pằng pằng pằng pằng pằng pằng.”
“Pằng pằng pằng pằng pằng.”
Ngày càng nhiều người vốn ở phía sau chạy tới, không nói hai lời, nhanh chóng giương súng lên bắn. Nhắm ngay mục tiêu, chính là đám người phía trong khách sạn này. Hoả lực vô cùng mạnh mẽ, đến mức khiến cho hơn một trăm tên kia không kịp trở tay. Không đợi bọn họ kịp phản ứng, đã có hơn hai ba mươi người ngã xuống. Mà những người còn lại, ban đầu còn có ý định phản kháng lại, nhưng nhìn ra đám đầu người không thấy bờ ngoài kia, bọn họ làm sao có thể còn gan để phản kháng?
“Pằng pằng pằng pằng.” Sau khi tiếng súng vang lên, trong nháy mắt, hơn sáu mươi tên thuộc đoàn lính đánh thuê Chica đã ngã xuống. Tất cả những tên còn lại bị tước vũ khí nóng, thành thành thật thật mà ngồi xổm dưới đất.
“Anh Phong, đã giải quyết xong xuôi rồi ạ.”
Long Tuấn Hạo đứng chống tay lên thành ghế, sau đó nhìn về phía Cao Phong mà nói. Cao Phong nhẹ nhàng gõ ghế, sắc mặt hờ hững vẫn không thay đổi chút nào. Mà bây giờ, tên thu ngân kia đang cảm thấy vô cùng choáng. Từ khi Cao Phong qua nơi này đến hiện tại, tổng cộng không quá ba mươi giây. Vậy mà toàn bộ hơn một trăm tên lính đánh thuê phía sau hắn đã bị khống chế. Mẹ kiếp, tên này rốt cuộc đến từ đâu? Một lời không hợp đã bắt đầu nổ súng? Mấu chốt là, thời gian đếm ngược của thằng cha ấy chưa đến năm giây, đã hạ lệnh bắt đầu nổ súng? Đây là loại người độc ác nào vậy? Ba mươi giây trước, tên thu ngân này gáy rất to. Ba mươi giây sau, sắc mặt hắn trắng bệch, sợ hãi vô biên.
“Mày vừa mới hỏi, chúng tao là ai?”
“Để tao nói cho mày biết, tao tên là Cao Phong.” Cao Phong quay lưng lại, nhìn về phía nhân viên thu ngân, từ tốn nói.
“Chào… chào… chào ngài…” Tên thu ngân đứng thẳng người, hàm răng va lập cập, vội vàng gật đầu chào hỏi.
“Mày vừa nói rằng chúng mày là ông trời của thị trấn Seth này.”
“Vậy để tao nói cho mày biết, Cao Phong là ông trời của toàn bộ Tây Vực!!”
Khi Cao Phong nói đến đây, ánh mắt của anh đảo quanh, toát ra một vẻ băng giá khó mà chịu đựng. Nhân viên thu ngân lập tức bị chấn động mạnh mẽ.
Ông trời của toàn bộ Tây Vực! Phải biết rằng, thị trấn Seth này cũng là một phần của Tây Vực. Cao Phong nói như vậy, chẳng phải có nghĩa là bá chủ của toàn bộ Tây Vực này là anh sao? Nhưng làm thế nào chuyện này có thể xảy ra? Cao Phong này chỉ là người Việt Nam, sao anh dám nói ra những lời như vậy?
“Tao vốn nghĩ rằng hôm nay Tây Vực xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng mày cũng phải biết ít nhiều rồi.”
“Xem ra hôm nay tao cần cho mày nhận thức được, ai mới là bá chủ ở Tây Vực.” Cao Phong khoanh tay nhìn thu ngân, vẻ mặt lạnh lẽo.
Nghe đến đây, tên thu ngân hoàn toàn bị chấn động. Sao họ có thể không nghe qua về trận hỗn chiến của gần một triệu người ở Tây Vực? Dù đang ở một nơi rất hẻo lánh, họ vẫn nghe phong thanh được những tiếng giết chóc thấu trời ấy. Không chỉ người dân ở những thị trấn nhỏ xung quanh, mà các cường quốc phía Tây Tây Vực lúc này chắc hẳn cũng đã biết được tin tức xấu này rồi. Có thể họ đã cử người đến đây điều tra tình hình. Nghe hết những lời này, nếu hắn vẫn không hiểu Cao Phong muốn nói về điều, thì hắn thật sự đã thành một thằng ngu rồi!
Mưa gió đang xoay vần ở Tây Vực, có liên quan đến Cao Phong, chẳng phải có nghĩa là Cao Phong đã kích động trận đại chiến ở Tây Vực sao? Mà bây giờ Cao Phong còn nguyên vẹn mà đứng trước mặt hắn, chẳng phải càng chứng tỏ tình hình hiện tại của Tây Vực sao? E rằng thiếu niên tên Cao Phong này đã thống lĩnh Tây Vực rồi!
Chân tên thanh niên mềm nhũn khiến hắn thở hồng hộc, quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt lan tràn sự sợ hãi.
“Thưa ngài đây, tôi không có, tôi không biết…”
“Tôi sai rồi, bỏ qua cho tôi đi! Buông tôi ra đi!”
Tên thanh niên không ngừng quỳ lạy khóc lóc cầu xin chút lòng thương xót, sự kiêu ngạo trước đây đã biến mất không chừa chút dấu tích.
“Bây giờ, tôi muốn biết tất cả những gì mà cậu biết.” Cao Phong vẻ mặt bất cần đời mà trịch thượng nhìn tên thu ngân trẻ tuổi.
“Vâng, vâng, tôi sẽ nói, tôi sẽ nói tất cả.” Thanh niên không gật đầu, sau đó tổ chức ngôn ngữ để nói: “Vài ngày trước, có một số người đến chỗ này của chúng tôi.”
“Xem ra có vài người bị thương, nên chỉ có thể tạm thời ở lại đây.”
“Trong số đó có một bà bầu bụng to, vì cô ta rất xinh đẹp nên tôi càng có ấn tượng”. Khi người thanh niên nói lời này, Cao Phong duỗi tay ra, tự tay lấy ra một tấm ảnh, gửi cho tên thanh niên.
Người thanh niên liếc nhìn rồi nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng! Đúng! Chính là cô ấy!”
“Là cô ấy, cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh!” Thanh niên gật gật đầu, giọng điệu rất chắc chắn.
Cao Phong hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Cao Anh Hạo và Liễu Tông Trạch , ánh mắt đầy vui mừng và phấn khích.
“Được rồi, cậu nói tiếp đi.” Cao Phong cố kiềm chế sự nóng nảy đang dần lên, nhìn tên thanh niên hỏi. Vừa hỏi vừa từ từ cất bức ảnh đi.