Ba trăm chiến sĩ còn lại khẽ cắn răng, không nói thêm gì.
Mọi người ai nấy đều rút vũ khí ra, cầm trong tay, đứng bên cạnh Cao Phong.
Tuy rằng binh số chênh lệch gấp mấy lần, nhưng mỗi người trong số họ đều là những chiến sĩ Vũ Nặc, đều thề sống chết không lui.
Có Cao Phong bên cạnh, niềm tin của bọn họ càng mạnh mẽ như ánh mặt trời ban trưa
“Này! Các người là người của ai?”
Đúng lúc này, một cường đạo đất Nam Cương bước tới, gã chỉ vào đám người Cao Phong, mắng to.
Cao Phong quay lưng về phía bọn họ, chậm rãi lấy mặt nạ ra, đeo lên.
“Anh Phong, chúng ta trả lời bọn họ như thế nào đây?”
Sĩ quan phụ tá ngừng lại một chút rồi quay sang hỏi anh.
Bọn họ cũng không biết liệu có nên giơ cờ hiệu của tập đoàn Vũ Nặc ra không nữa.
Một khi nói ra, như vậy sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch của Cao Phong.
Đến lúc đó, tập đoàn Vũ Nặc sẽ phải trở mặt, xé xác bọn cường đạo đất Nam Cương kia.
“Không cần phải trả lời, nếu muốn thì cứ giết, nói nhảm làm gì.”
Cao Phong chậm rãi đeo mặt nạ lên, bình tĩnh nói.
“Rõ!”
Sĩ quan phụ tá và những người xung quanh lập tức đáp lời.
“Các anh em, lên đi.”
“Không sao đâu, bọn tôi đảm bảo, cho dù các cậu có làm trái quy định đi chăng nữa thì bọn tôi sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Mười chiến sĩ Việt Nam lại một lần nữa nghiến răng gầm lên.
Theo quy định, những người không rõ thân phận thì không được phép nhập cảnh ở đây.
Đường biên này là một vạch mức thiêng liêng không thể xâm phạm tới.
Tuy nhiên, vì đám người Cao Phong, bọn họ sẵn sàng gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Thế nhưng, Cao Phong khẽ lắc đầu.
Căn bản, bọn họ không hề biết Cao Phong phải gánh trên lưng mình bao nhiêu thứ.
Thậm chí bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng được loại chuyện này nhạy cảm đến mức nào đâu.
Cao Phong khẽ vẫy vẫy tay, sau đó anh cũng không nói gì thêm, chỉ cất bước, đi tới trước mặt đám người kia.
“Tôi hỏi các người đấy, có phải các người không phải là người Nam Cương đúng không?”
“Đến từ Tam Giác Vàng à? Nói mau, các người là người của tập đoàn Vũ Nặc, hay là người của khối tập đoàn Phong Hạo?”
“Nói ra, tha mạng cho các người!”
Tên thanh niên cầm đầu hừ lạnh một tiếng nói.
Trong ánh mắt của Cao Phong tỏa ra hơi lạnh.
Cường đạo Nam Cương thật sự quá kiêu ngạo.
Nợ Việt Nam vô số nợ máu.
Hôm nay, Cao Phong muốn dùng cây đao trong tay, bảo vệ tôn nghiêm Việt Nam, đòi lại những món nợ máu đó.
“Tôi đến nơi đây, không phải muốn chứng minh Việt…”
Cao Phong nói đến đây, hơi dừng một chút mới tiếp tục nói: “Không phải muốn chứng minh, tôi không tài ba như vậy.”
“Mà là muốn cho các người hiểu, tôi…những gì mất đi nhất định sẽ lấy về!”
“Không cần biết là tôn nghiêm hay là nợ máu!”
Giờ phút này, một tiếng “tôi” này của Cao Phong còn là đại biểu cho cả Việt Nam.
Những gì Việt Nam mất đi, anh nhất định sẽ tận tay đòi về.
Cao Phong vừa dứt câu, cây đao trong tay chậm rãi nâng lên.
Ánh mắt của 300 tên chiến sĩ sau lưng đều vững vàng và đầy nghị lực, đồng loạt nâng đao trong tay lên.
Phóng mắt nhìn hơn ba trăm người đàn ông, đứng thẳng tắp, đao nâng lên không trung, giống như dùng đao tạo thành rừng cây vậy.
“U mê không chịu tỉnh ngộ! Vậy tôi sẽ chặt hai tay hai chân các người trước, sau đó lại tra hỏi các người đàng hoàng.”
Tên trùm cường đạo Nam Cương cũng bất ngờ phất tay.