Cao Phong từ đầu đến cuối đều đứng im không nhúc nhích, giống như là chẳng nghe thấy gì vậy, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái.
Không giết bọn họ, coi như đã là ân huệ lớn nhất của họ rồi.
Thấy thái độ này của Cao Phong, những vệ sĩ còn sót lại kia của nhà họ Cao cũng biết chuyện không thể thành, chỉ đành yên lặng cúi đầu rời đi.
“Cậu chủ Phong, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Có phải nên cử hành nghi thức kế thừa vị trí gia chủ hay không? Tôi biết cậu rất mệt mỏi, cũng không thích những thứ lễ nghi phiền phức này.”
“Nhưng nhà họ Cao có nguồn gốc khổng lồ, những nghi thức kia chẳng những nên có, mà còn là phải có.”
Lâm Vạn Quân nhìn một người làm của nhà họ Cao ở phía xa xa, sau đó nói với Cao Phong.
“Cái này không cần gấp gáp đâu, để tôi sắp xếp mấy chuyện sau này trước đã.”
“Cho nên đừng tự tẩy trắng cho bản thân nữa, chả có ý nghĩa gì đâu.” Giọng Cao Phong nghe rất lạnh lùng vô tình.
Nhưng trong lòng Lâm Thục Lan chỉ có áy náy mà chẳng có tí tức giận nào.
Đổi lại là bất kỳ ai thì từ nhỏ đã bị mẹ đối xử như vậy sao mà không lưu lại bóng đen khó xóa ở trong lòng chứ?
Cho nên Lâm Thục Lan hiểu được tâm trạng của Cao Phong.
“Kình Thiên, dù con tin hay không tin.”
“Thì những lời mẹ nói, tất cả đều là thật.”
“Lời của bà cụ con chắc cũng nghe được rồi, bà ấy không có lí do gì để lừa con hết!” Lâm Thục Lan chậm rãi đứng lên, vừa đi về phía Cao Phong vừa nói.
Cao Phong nghe vậy thì lại rơi vào trầm tư.
Những lời bà cụ nhà họ Cao tự nói ra, Cao Phong đúng là tin tưởng.
Bởi vì những lời kia của bà cụ nhà họ Cao rõ ràng giống như một lời trăn trối lúc sắp lâm chung vậy, sau khi nói xong thì sẽ chủ động đi tự sát.
Với tình hình đó, bà cụ nhà họ Cao cơ bản là không cần phải lừa gạt Cao Phong.
Cho nên Cao Phong bằng lòng tin tưởng.
Nhớ lời bà cụ nhà họ Cao nói, rằng Cao Phong trăm ngàn lần đừng nên oán hận Lâm Thục Lan, vì bà ta còn có nỗi khổ riêng.
Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là nỗi khổ riêng sao?
“Lời của bà nội còn chưa nói hết, bà nói mệnh của tôi phạm trúng ngày gì đó, vậy mệnh tôi phạm trúng ngày gì?”
Cao Phong chắp hai tay ra sau lưng, nhìn hình ông cụ nhà họ Cao hỏi.
“Mẹ, không biết.” Lâm Thục Lan khẽ nói.
Cao Phong quay đầu nhìn Lâm Thục Lan, ánh mắt Lâm Thục Lan bình tĩnh không hoảng loạn, quả thật không phải nói dối.
“Còn chuyện gì khác không?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
“Không có! Mẹ nói với con những điều này, thật ra thì cũng không mong ước xa vời rằng con sẽ tha thứ cho mẹ.”
“Bất kể như thế nào thì khi con còn bé, mẹ quả thật chưa làm hết trách nhiệm của một người mẹ. Đã sai, chính là đã sai rồi.”
“Mẹ nói với con những điều này, chỉ vì không muốn trong lòng con có hận thù, bởi vì hận thù sẽ làm con trở nên điên cuồng.”
“Mẹ không muốn con đi lên một con đường không tốt.”
Giọng Lâm Thục Lan vô cùng nghiêm túc, nhìn Cao Phong nói một cách chậm rãi.
Cao Phong khẽ cau mày, nhìn Lâm Thục Lan một cái rồi chầm chậm xoay người bước ra ngoài.
“Có những con đường, mặc kệ tôi có bằng lòng đi hay không thì cũng sẽ bị đẩy về phía trước.” Cao Phong lạnh lùng bỏ lại một câu nói.
“Thiên, con có tin vào số mệnh không?”
Lâm Thục Lan bước lên thêm lần nữa, đưa tay nắm lấy vai Cao Phong, giọng nghiêm túc hỏi.
“Tin hay không tin thì sao chứ?”
“Tôi không tin. Đường là do tôi tự mình mở.”
“Coi như là có số mệnh thật, thì tôi cũng phải cãi trời đổi mệnh.” Cao Phong lạnh lùng nói.
“Kình Thiên, Kình Thiên.”
Lâm Thục Lan đứng đằng sau kêu lên vài lần nhưng Cao Phong cũng chẳng quay đầu lại, đi về phía xa xa.