Người này mặc đồng phục, đi theo phía sau cũng là bảy tám tên mặc đồng phục giống vậy.
“A.”
Katai đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Rickel, người cầm quyền lớn nhất tại vùng đất này.
Mà mấy người sau lưng ông ta kia đều là những nhân vật lớn quan trọng ít nhiều.
Địa vị này tương đương với người đứng đầu thành phố tại Việt Nam.
Nhân vật như này mới chân chính là đại lão của thành phố, mới thật sự là nhân vật có thể một tay che trời!
Lúc này Katai yên lặng, mà mấy tên phía sau ông ta cũng đồng loạt cúi đầu.
“Tôi không nghĩ tới ông ta đã phát triển mạng giao thiệp của mình lớn đến mức độ này.”
Trên mặt Richard cũng tràn đầy khiếp sợ, tim đập cũng ngày càng nhanh.
Sắc mặt Cao Phong có chút âm trầm.
Những chiến sĩ Phong Hạo anh mang tới có vẻ đã bị người này khống chế.
“Katai, ông là loại gì mà cũng dám vươn tay đến nơi này?”
“Có muốn tôi gọi cho sếp của ông để ông ta đến đón ông về không?”
Trên mặt Rickel đầy vẻ khinh thường, nhìn Katai hỏi.
“Không, không cần đâu, ông Rickel, tôi chỉ đến thăm bạn cũ một chút chứ không có ý gì khác.”
Katai vội vàng khoát tay, toàn thân thẳng tắp, không có nửa điểm bất kính.
Trước mặt Rickel, Katai lập tức thu lại mọi vẻ kiêu ngạo, giống như một đứa bé đứng trước mặt phụ huynh vậy.
Dù sao, địa vị của Rickel bày ra đấy rồi, Katai không thể không cúi đầu phục tùng.
“Ha ha, vậy ông đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Rickel cười nhạt, lại hỏi lần nữa.
“Tôi… tôi nghe nói ông Morgan, bạn cũ của tôi gặp chút chuyện, nên đặc biệt tới đây xem có giúp được việc gì không.”
Trong lúc đó, Katai cũng đã điều chỉnh họng súng, đứng ngay bên cạnh Morgan.
Mặc dù Richard đã nhận lợi ích to lớn từ ông ta, nhưng đó cũng phải còn mạng để hưởng mới được.
Đắc tội Rickel, ông ta có một vạn cách, đanh tan thương hội Stewart, giết Katai!
Nói trắng ra là, địa vị của Rickel thực sự quá cao, cao đến mức khiến Katai không thể không từ bỏ mọi thứ.
Cho dù là từ bỏ làm thành viên thương hội Stewart, ông ta cũng không hề do dự.
“Ồ, vậy chúng ta tiếp tục bàn nào.”
“Tôi cũng không có việc gì cả, chỉ đứng bên cạnh nghe chút thôi.”
Rickel cười nhạt, quay người đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ của ông ta, thái độ bình chân như vại, giống như không chút hứng thú gì với chủ đề mọi người đang nói.
Mà Richard, Cao Phong, còn cả Katai bên trong, thực tế đều biết rằng ông ta ngồi bên đó là đang nghiêng về Morgan!
Có ông ta ở đây, còn ai dám làm loạn?
Rickel ngồi vững trên vị trí đầu của thành phố, Cao Phong có thể tìm ai đến kiềm chế ông ta?
Sợ rằng, cho dù có là đại phú hào thân gia bạc tỉ cũng chẳng có chút mặt mũi nào đứng trước mặt Rickel.
Cho nên, tối ngày hôm nay, Cao Phong chắc chắn sẽ thất bại.
“Richard, ông vẫn quá bốc đồng.”
Moore thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút oán trách Richard.
Việc quyết định giúp đỡ Cao Phong là do Richard đưa ra.
Mà bây giờ bởi vì Cao Phong, bọn họ không chỉ đắc tội Morgan, còn đắc tội cả một nhân vật lớn là Rickel.
Moore nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng không đáng.
“Bốc đồng thì bốc đồng luôn đi.”
“Tôi nói lại một câu của nước Việt Nam cho ông nghe, sinh mệnh có bao nhiêu lần, lúc này không đọ lúc nào đọ?”
Richard nhoẻn miệng cười, xem ra cũng khong hề lo lắng lắm.
“Lấy cái gì đọ?”
Moore quả thực không muốn hắt cho Richard một gáo nước lạnh, nhưng vẫn hừ một tiếng.