“Anh ấy đã từng nói với chị, cho dù chị muốn sao ở trên trời, anh ấy cũng sẽ hái xuống cho chị.”
“Anh ấy còn từng nói, anh ấy muốn lấy trời đất làm mối, giang sơn làm sính lễ, chỉ vì muốn cho chị hiểu được anh ấy thật lòng thật dạ đối với chị.”
Nói đến đây, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh của Kim Tuyết Mai, lúc này lại không nhịn được mà hơi đỏ lên, cô cũng nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng.
“Chị có xuất thân không tốt, cho nên không thể mang đến cho anh ấy một sự trợ giúp nào cả.”
“Điều duy nhất mà chỉ có thể làm, chính là vào thời điểm anh ấy bị hàng ngàn người quay lưng, chị vẫn ở bên cạnh anh ấy như cũ.”
“Vào lúc anh ấy bị toàn bộ thế giới này chống lại, chị cũng sẽ ở cùng anh ấy chống lại toàn bộ thế giới, chị, luôn luôn bằng lòng!”
Giọng điệu của Kim Tuyết Mai cực kỳ kiên định.
“Vũ Kiên, Tử Hào, Tuyết Mai nói không sai. Bây giờ chúng ta không thể giúp đỡ, không thể gấp gáp cái gì, cũng không thể tạo thêm phiền phức.”
“Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm, chính là tin tưởng cậu Kình Thiên, tin tưởng cậu ấy có thể ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế.”
Mẹ của Cao Tử Hàn mở miệng nói, ánh mắt cũng hết sức kiên định.
Mọi người cũng không nói nữa, chỉ dời ánh mắt nhìn về phía màn hình ti vi.
Tình cảnh của Đà Nẵng bên này và Thành phố Hà Nội, chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Có rất nhiều người ở rất nhiều nơi mà Cao Phong đã từng tới, hay thậm chí là chưa từng tới, đều chú ý tới sự kiện Khu phố thương mại Kiên Thành này.
Có rất nhiều người mà Cao Phong biết, cũng có nhiều người mà Cao Phong không hề biết, cũng quan tâm chặt chẽ đến nó.
Mà cho tới bây giờ, Cao Phong vẫn không hề lộ mặt ở Khu phố thương mại Kiên Thành.
Hỗn loạn ở Khu phố thương mại Kiên Thành càng ngày càng nghiêm trọng, giống như trời long đất lở, căn bản là không thể nào chống lại.
Bất luận kẻ nào mơ mộng hảo huyền muốn chống lại lực chấn động này, đều không khác gì lấy trứng chọi đá cả.
“Đập đi, đập hết đèn đường ở nơi này đi!”
“Đấu tranh, nhất định phải đấu tranh!”
“Đúng, chỗ nào có áp bức thì chỗ đó có đấu tranh. Cao Vũ, hôm nay chính là ngày cuối cùng của mày, các ông đây không phục dịch mày nữa đâu!”
Lúc này, đã có không dưới năm trăm người thuê tới tụ tập ở Khu phố thương mại Kiên Thành.
Mà những người vây xem ở xung quanh càng nhiều, chỉ sợ rằng nói hai ba nghìn người cũng không quá, vô số người đều cầm điện thoại di động để quay video, chụp ảnh lại.
Thông tin trên mạng, chính là từ trong tay những người này, từng chút từng chút đều được truyền tải ra ngoài.
Mà Phạm An Quốc đã chuẩn bị người trước, bắt đầu thu hút thông tin, đổ thêm dầu vào lửa.
Hơn nữa còn có thêm những người chuyên bôi nhọ hạ bệ người khác do Cao Anh Hạo sắp đặt, càng đẩy chuyện này lên vị trí hot nhất cả nước.
Bây giờ Khổng Duệ Chí đã không dám nói lời nào, một khi nói ra thì lập tức sẽ bị rất nhiều người vây quanh mắng chửi, thậm chí còn bị người ta đánh thẳng.
Vừa nãy nếu như ông ta không trốn mau thì rất có thể đã bị đánh tại trận đến mức vào viện.
Quá điên cuồng!
Nhiều người như vậy tụ tập đến nơi này, thực sự là quá điên cuồng!
Dương Đông Huy thì lại lặng lẽ đứng ngoài quan sát tất cả mọi chuyện, mà những người đó lại không hề có ý định tìm kiếm anh ta, cứ tiếp tục lướt qua trước mặt anh ta.
“Cậu Phong, cậu Phong anh ngàn vạn lần đừng tới đây, nơi này đã điên lên hết rồi, căn bản là không nghe người ta nói lý đâu.”
“Nếu cậu thực sự muốn tới đây, rất có thể sẽ không thể nào bước ra được nữa.” Giữa hoàn cảnh hỗn loạn, Khổng Duệ Chí Bèn gọi cho Cao Phong.
“Tôi có thể nào không đi không?” Giọng điệu của Cao Phong có chút trầm thấp.
Một câu nói, hỏi cho Khổng Duệ Chí á khẩu không trả lời được.
Vào lúc này, một người nữ phóng viên lại đứng trước ống kính lần nữa.
“Xin chào quần chúng nhân dân, xin chào các bạn bè đang ở trước ti vi. Mọi người có thể nhìn thấy phía sau tôi, hiện trường đã vô cùng vô cùng hỗn loạn, căn bản là không thể nào áp chế được.”
“Mà cho tới bây giờ, ông chủ Cao Vũ của Khu phố thương mại Kiên Thành, vẫn chưa hề lộ mặt. Lẽ nào thật sự là đã bỏ trốn rồi hay sao?”