Nghe những gì Cao Phong nói, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch liếc mắt nhìn nhau nhưng vẫn nghiến răng gật đầu.
Hết cách.
Gặp phải một bộ não bất thường như Cao Phong thì họ còn có thể làm gì?
Sau khi Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch gặp Cao Phong liền cùng nhau trở về khối tập đoàn Phong Hạo.
Màn kịch này là dành cho tất cả các lực lượng ở Nam Cương.
Nếu muốn lừa được những người đó thì bọn họ phải thực hiện nó một cách nghiêm túc.
Cao Phong đợi sau khi Long Tuấn Hạo rời đi, liền một mình trở về phòng hút vài điếu thuốc.
Sau đó, anh nhấc điện thoại cố định từ trên mặt bàn và bắt đầu quay từng cái một.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Chỉ trong nháy mắt, đã đến thời gian bắt đầu cuộc chiến đã hẹn trước giữa khối Tập đoàn Vũ Nặc và khối tập đoàn Phong Hạo.
Khối Tập đoàn Vũ Nặc xuất quân, đồng loạt tấn công, và xông lên phía bắc.
Khối tập đoàn Phong Hạo tự nhiên cũng không chút do dự mà phản công, đồng thời cũng dẫn người xông lên.
Sau khi hai bên gặp nhau thì không thèm nói chuyện gì vô nghĩa, lập tức bắt đầu điên cuồng mà đánh.
Ngay trong đêm đó, nhiều lực lượng đã tập trung tại đây để theo dõi chuyện này từ xa.
Buổi tối khi đến đúng giờ thì hai bên nổi lên tiếng súng vang dội.
Xa xa, lửa cháy ngút trời, súng ống không ngớt.
Thậm chí từ xa có thể nghe thấy tiếng hét của vô số người.
“Ha ha ha ha! Mọi người nghe xem những tiếng hét này, thật là khiến người ta xót xa!”
“Kể ra thì khối Tập đoàn Vũ Nặc cũng thật là can đảm, thật sự dám động tới khối tập đoàn Phong Hạo?”
“Vớ vẩn! Bọn họ muốn người chúng ta đã đưa người, muốn súng chúng ta cũng đã đưa súng, thì sao bọn họ lại không dám đây?”
“Sau đêm nay thì khối Tập đoàn Vũ Nặc sẽ bị chúng ta nắm giữ rồi?”
Vô số thế lực ở Nam Cương vô cùng đắc ý.
Trong lòng họ, khối Tập đoàn Vũ Nặc là một kẻ ngốc.
Lại còn là một kẻ ngốc làm công miễn phí cho bọn họ.
Chỉ cần khối Tập đoàn Vũ Nặc đàn áp được khối tập đoàn Phong Hạo, thì khối Tập đoàn Vũ Nặc sẽ thống trị Tam Giác Vàng.
Nói một cách hay ho thì là một mình thống trị.
Nói một cách khó nghe thì là một cây làm chẳng nên non, hoàn toàn không có bất kỳ sự trợ giúp nào.
Đến thời điểm đó, nếu những cường đạo Nam Cương muốn tấn công khối Tập đoàn Vũ Nặc thì sẽ không ai có thể giúp được.
Đêm đó, tiếng súng vang đến nửa đêm mới từ từ dừng lại.
Sau khi tiếng súng dần chấm dứt, nhiều lực lượng ở Nam Cương bắt đầu liên tiếp gọi điện thoại cho khối Tập đoàn Vũ Nặc.
Tuy nhiên lại không có ai trả lời.
Như thể tín hiệu đã bị cắt đứt.
Trong lòng những cường đạo ở Nam Cương đều như lửa đốt nhưng lại không thể làm gì.
Bọn họ không dám tùy ý đặt chân đến đây nên chỉ có thể cay đắng chờ đợi.
Ngày hôm sau.
Năm giờ sáng.
Ông Trần, người vẫn còn đang say giấc ngủ bỗng bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa mạnh mẽ của Vu Chính Bình.
“Có chuyện gì vậy?”
Ông Trần mặc quần áo vào và ra mở cửa hỏi.
“Hừ! Ông Trần, lần này ông thật sự là nhìn lầm người rồi!”
Vu Chính Bình tức giận đến cực điểm, mang theo vài người trung niên bước vội vào phòng.
Mấy người trung niên phía sau cũng tràn đầy căm phẫn, tựa hồ gặp phải chuyện gì làm cho tức giận.
“Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
Ông Trần khẽ nhíu mày, vỗ vỗ mặt bàn hỏi.