“Bà nội nói mệnh tôi phạm vào thiên sát, quả nhiên là như vậy, chỉ làm cho người ngoài mang đến vận rủi.”
Cao Phong ngửa đầu than nhẹ, chậm rãi nắm chặt nắm tay.
“Kình Thiên! Con đừng nghĩ như vậy, đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp thôi.”
“Khi đó thân thể của mẹ vốn dĩ đã không tốt, cũng không thích vận động, đồng thời lúc ấy điều kiện chữa bệnh ở vùng biển nhà họ Cao thật sự là vô cùng kém, bằng không sau này ông cụ Cao cũng sẽ không bỏ ra vốn lớn đưa việc chữa bệnh vào trong nghiên cứu.”
“Cho nên này các loại nhân tố ấy mới dẫn đến việc mẹ khó sinh, thực ra mẹ cũng hiểu được đây là trời cao sắp xếp.”
“Chí ít thì trời cao đã đưa con tới bên cạnh mẹ, để cho mẹ hưởng thụ niềm vui sướng khi làm mẹ.”
Lâm Thục Lan từ từ lộ ra vẻ tươi cười, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Cao Phong nắm chặt hai nắm tay, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Lâm Thục Lan suy nghĩ một chút, nói rằng: “Sau đó, tất cả mọi người đều cho là con chính là con của mẹ.”
“Bao gồm cả mẹ cũng cho là như thế, còn cả chồng của mẹ cũng cho rằng như vậy.”
“Chúng ta một lòng dạy dỗ con, cẩn thận săn sóc, mãi cho đến lúc con ba tuổi đều là do chúng ta một lòng chăm sóc.”
“Nhưng mà sau đó…”
Lâm Thục Lan nói đến đây thì dừng lại lần nữa.
Mãi đến khi cha Cao Phong xảy ra chuyện rồi bỏ mạng, ông cụ Cao mới tìm được Lâm Thục Lan, nói từ nay về sau, muốn mang Cao Phong theo bên cạnh.
Có điều Lâm Thục Lan cũng không nói việc này ra, bà ấy sợ Cao Phong lại tự trách nữa.
“Sau đó thế nào ạ?”
Cao Phong sốt ruột hỏi hỏi.
“Sau này, ông cụ tìm được mẹ, nói muốn đích thân dẫn dắt con.”
“Đồng thời nói cho chúng ta biết những người này sẽ đối tốt với con, bảo chúng ta cố gắng không nên tới gần con, không được thương yêu con trước năm con mười tám tuổi.”
“Bằng không chính là đang hại con.” Lâm Thục Lan chậm rãi mở miệng, nói ra sự việc bí ẩn năm đó.
Cao Phong thở ra một hơi dài, anh cũng đều đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Anh rõ ràng là con em đời thứ ba duy nhất của dòng chính nhà họ Cao, vì sao từ nhỏ đã không được cha mẹ thương yêu, thậm chí ngay cả bà cụ Cao cũng không quan tâm đến anh.
Thì ra đều là vì nguyên nhân này!
Nói cho cùng còn là bởi vì số mệnh được gọi là mệnh phạm vào thiên sát gì đó của mình nữa.
“Cái chết năm đó của chồng bà có phải cũng có quan hệ với tôi không?”
“Bà không cần giải thích, tôi biết, nhất định là tôi khắc ông ấy.”
“Tôi đã tra xét tư liệu, người có mệnh phạm vào thiên sát đã định trước trọn đời cơ khổ, khắc tất cả người bên cạnh.”
“Nhất định là tôi khắc ông ấy, sau đó ông nội tôi mới tìm người coi tướng cho tôi, phải không?”
Cao Phong hít sâu, mở mắt to nhìn Lâm Thục Lan.
Lâm Thục Lan chậm rãi lắc đầu, sau đó nói: “Chắc là ông cụ đã biết mạng của con từ lâu, nhưng ông không tin cho nên cũng không để ở trong lòng.”
“Mãi đến chồng mẹ gặp chuyện không may, có lẽ ông ấy chính thức nghiêm túc đối đãi, cho nên bèn giữ con ở lại bên cạnh, muốn bản thân mình nhận lấy tất cả.”
“Lúc đó mẹ hoàn toàn không muốn rời xa con, càng không tin mấy lời xằng bậy lệch lạc gì mà gần con chính là hại con, dù sao thì con chính là con của mẹ mà!”
“Sau đó, ông cụ mới nói cho mẹ bí mật của năm đó.”
“Nhưng dù cho mẹ có biết con không phải máu mủ mẹ rứt ruột đẻ ra, song mẹ đã ở chung với con ba năm, nuôi lớn con từ nhỏ, vậy thì có gì khác biệt với máu mủ mẹ rứt ruột đẻ ra chứ?”
Lâm Thục Lan lắc đầu cười khổ, từ từ mở ngăn kéo ra, lấy một xấp ảnh chụp, đặt ở trước mặt Cao Phong.
Cao Phong tự tay tiếp nhận, một xấp ảnh chụp này rất dày, sợ là có tới hơn một trăm tấm.
Trong hình có khi là ba người, có khi là bốn người, có khi là năm người.
Tấm có nhiều người nhất có ông cụ Cao, có bà cụ Cao, còn có Lâm Thục Lan, cùng với chồng của bà ấy.
Lúc Lâm Thục Lan còn trẻ tuổi thì còn xinh đẹp hơn so với bây giờ gấp mấy lần.
Còn có người thanh niên bên cạnh bà ấy cũng cực kỳ đẹp trai.