Trước kia, Cao Phong nhếch nhác rời khỏi thành phố Hà Nội, dựa vào Kim Tuyết Mai mới có thể tạm thời sống sót trên thế gian này, cuộc sống thê thảm cỡ nào cũng không cần nói nhiều nữa.
Còn bây giờ, Cao Phong một lần nữa lấy lại vinh quang của bản thân.
Vị vương giả đã từng rớt đài, không ai lên làm người đứng đầu, vạn người cảm thán thở dài.
Bây giờ, Cao Phong làm lại từ đầu, thắng làm vua.
Nỗi chua xót bên trong, cũng chỉ có Khúc Đại Minh và mấy người đàn em cũ mới hiểu rõ được.
Nhựng Khúc Đại Minh không biết, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Con đường của Cao Phong, còn rất xa rất xa mới tới cuối.
“Cậu Phong, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay gặp được nhau, chỉ bằng cậu Phong hãy cùng tôi tới chỗ dòng tộc nhà họ Nam Phương ngôi một lát?”
Lý Cương thấp thỏm hỏi.
Cao Phong trâm ngâm hai giây, sau đó gật đầu.
Bây giờ, tâng giữa ở thành phố Hòa Bình đã bị anh khống chế vững vàng.
Tập đoàn Lân Vũ ở giới kinh doanh bậc trung cũng được coi là một gương mặt tiêu biểu, tiếng tăm khá lẫy lừng.
Còn phía Dư Văn Cường bên này cũng đã hoàn thành việc thống nhất triệt để.
Sau đó chính là bước lên tiếp xúc với tầng cao cấp.
Nếu như không có thế lực cao cấp chống đỡ, tất cả mọi thứ trước mắt chung quy vẫn bất ổn.
Lý Cương thấy Cao Phong đồng ý thì trở nên kích động, vội vàng đích thân đi mở cửa xe cho Cao Phong.
Cao Phong nghe Dư Văn Cường báo cáo một số việc, sau đó cất bước lên xe, đi về phía dòng tộc nhà họ Nam Phương.
Mi-an-ma, Tam Giác Vàng.
Trong khoảng thời gian này, khu vực Tam Giác Vàng vô cùng yên bình.
So với cảnh tượng loạn chiến không ngừng trước kia quả thực chính là hai thế giới trái ngược.
Rất nhiều người không biết tại sao lại phát sinh tình huống này ở Tam Giác Vàng.
Chỉ biết rằng, khoảng thời gian trước, Tam Giác Vàng cực kỳ náo nhiệt.
Tiếng súng giãng co suốt một ngày một đêm, mãi mới ngừng.
Lúc đó, thậm chí có rất nhiều người dân địa phương vùng Tam Giác Vàng có thể cảm nhận được sự rung chuyển không ngừng của mặt đất dưới chân mình.
Nhưng sau khi tiếng súng ngừng lại, chẳng có tin tức nào được truyền tới cả.
Sau đó, Tam Giác Vàng nghênh đón sự yên bình trăm năm khó gặp.
Thị trấn Đại Ly ở Tam giác Vàng, tổng bộ của Liên minh Bình Huyền.
Trên đài quan sát trước cửa tống bộ, một thanh niên vịn tay vào lan can, nhìn thẳng về hướng Đông.
Lúc này đã nhá nhem tối, mặt trời phía sau từ từ lặn xuống, chiếu lên người anh ta một vùng ánh đỏ, giống như khoác lên một chiến bào với màu đỏ như máu.
Vẻ mặt thanh niên đó nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía Đông càng kiên định hơn.
“Chuẩn bị thể nào rồi?”
Thanh niên mở miệng hững hờ hỏi.