“Ầm ầm ầm!”
Bỗng nhiên Cao Phong nắm lấy cơ hội đập mạnh ba quyền liên tục đánh vào ngực Thân Thái Nguyên.
Ba tiếng nặng nề vang nề, giống như tiếng gõ trống to làm ngực của Thân Thái Nguyên đau nhói không ngừng lùi lại.
“Mười năm trước ông là huyền thoại, nhưng đây chẳng qua là trước khi tôi khiêu chiến với ông thôi! Những nơi mà Cao Phong tôi đi qua, cũng chỉ có thể có một người là huyền thoại, đó chính là Cao Phong tôi.” Giọng điệu của Cao Phong vô cùng ngông cuồng, lời vừa nói ra đã vọt tới nhanh như dòng điện.
Sau đó đột nhiên anh vọt lên trời xoay người ba trăm sáu mươi độ trong không trung, mượn nhờ lực lượng mạnh mẽ lao xuống, một cước đạp lên mặt Thân Thái Nguyên.
“Ầm!”
Thân Thái Nguyên gần như đã hoàn toàn nhận thua, ngay cả động tác tránh né cũng không có đã nhanh chóng bị Cao Phong đánh trúng đầu.
Ngay sau đó Thân Thái Nguyên té bình bịch trên nền đất, ông ta nằm rạp trên mặt đất há mồm thở dốc không dậy nổi.
Cao Phong chậm rãi đứng vững, anh chắp tay sau lưng nhìn xung quanh hiện trường.
Trên khuôn mặt rất lạnh nhạt kia, thật sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một sự kiêu ngạo mạnh mẽ
Cứ như mọi thứ trên đời này không có gì xứng đáng lọt vào mắt anh, mọi thứ đều phải đầu hàng run rẩy dưới chân anh.
Toàn trường phải sợ hãi!
Cường giả lớn tuổi mạnh mẽ như Thân Thái Nguyên lại bị Cao Phong nghiền ép, anh đã nhẹ nhàng đánh bại như vậy sao?
Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, giai đoạn đầu Cao Phong chịu một chút thua thiệt, nhưng rất nhanh đã tìm được cơ hội, một lần thay đổi tình thế thất bại.
Ngay sau đó anh bắt đầu đuổi cùng giết tận Thân Thái Nguyên, cho đến khi đánh Thân Thái Nguyên ngã xuống đất.
Trong cả quá trình này, Thân Thái Nguyên vẫn đang trong trạng thái bị Cao Phong đè lên đánh!
Hiện giờ Thân Thái Nguyên ngã xuống đất không dậy nổi, hi vọng cuối cùng của cha con Cao Anh Hạo vỡ vụn từ đó.
Bây giờ còn có ai ở nhà họ Cao có thể ngăn cản Cao Kình Thiên đây?
Đàn em không nhiều người hơn Cao Phong, vũ khí nóng không mạnh mẽ như Cao Phong, về chiến lực võ giả thì một mình Cao Phong có thể cân toàn bộ võ giả của nhà họ Cao này.
Dù cho bất kỳ mặt nào, Cao Phong cũng hoàn toàn nghiền ép nhà họ Cao.
Đám người Cao Anh Hạo như cha mẹ chết, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch không nói một lời.
Đám khách mời như Mai Quỳnh Như ở Thành phố Đà Nẵng này cũng nghẹn họng nhìn trân trối, tâm trạng khiếp sợ.
Cái tên của Cao Kình Thiên đã không còn ai dám can đảm dám khinh thường.
Từ nay về sau, cái tên Cao Kình Thiên của nhà họ Cao đã triệt để chấn động toàn bộ Thành phố Đà Nẵng.
Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, anh giơ tay chỉ vào Cao Anh Hạo rồi nhìn Long Tuấn Hạo nói: “Bắt anh ta lại cho tôi.”
“Vâng, anh Phong.” Long Tuấn Hạo lên tiếng rồi trực tiếp nắm tóc Cao Anh Hạo lôi tới.
Trên mặt Cao Anh Hạo đầy vẻ hoảng sợ, trong mắt lóe lên e ngại và khẩn cầu.
Lúc này anh ta cũng không dám khiêu chiến với Cao Phong.
Con át chủ bài sau cùng cũng bị Cao Phong xé nát, anh ta còn có sức mạnh nào mà dám kêu gào trước mặt Cao Phong.
Không chỉ có Cao Anh Hạo, phóng tầm nhìn ra toàn bộ nhà họ Cao, còn có ai dám nhảy nhót trước mặt Cao Phong đâu?
Không có!
Ai cũng sợ chết!
Cao Phong liếc qua vị trí trước đó của Cao Dương, nơi đó đã không có một ai.
Anh biết Cao Dương đã bị người ta lặng lẽ mang đi từ lâu, Cao Phong có chú ý tới, nhưng cũng không có ngăn cản.
Cứ để bọn họ sống đi đã.
Trước khi nguyên nhân cái chết của ông cụ nhà họ Cao vẫn chưa rõ ràng, anh cũng không định buông tha nhẹ nhàng như vậy, mà anh sẽ không để đám Cao Anh Hạo chết đi dễ dàng.
“Anh họ Kình Thiên, thả tôi…”
Hiện tại Cao Anh Hạo đã triệt để nhận thua rồi, bọn họ cũng không dám lại đắc ý, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cầu xin tha thứ.