“Mấy người đừng xuất hiện sớm, để tôi đi xem tình hình trước đã.”
Cao Phong nhíu mày trả lời.
Anh không thể nào để cho đám người Cao Thành Sâm vì tính mạng của anh mà vướng vào nguy hiểm.
“Cậu Phong, việc này…”
Cao Thành Sâm hơi do dự.
“Đừng nói, bọn họ xuống xe rồi.”
Ánh mắt Cao Phong híp lại, sau khi nói xong thì anh tắt điện thoại.
Đúng là những người ở đối diện này im lặng rất lâu, cuối cùng họ cũng không nhịn được bước xuống xe.
Mà khoảng thời gian vừa rồi, hình như bọn họ đang muốn đọ sự kiên nhẫn với Cao Phong.
“Bịch bịch!”
Động tác của những người này rất nhẹ nhàng, thật chí cả động tác đóng cửa xe của bọn họ cũng rất nhẹ.
Căn bản họ không giống như mấy người đàn em của Văn Cường, khi đám kia đi ra ngoài làm việc chỉ hận cửa xe không thể kêu thật to.
Một người đàn ông mặc áo đen chậm rãi đi xuống xe.
Từ bảy chiếc xe có tâm ba mươi người đàn ông cao to khỏe mạnh bước xuống.
Sau khi xuống xe bọn họ không nói câu nào, bọn họ lạnh lùng giống như người máy, chỉ im lặng đứng cạnh xe.
Bây giờ tất cả mấy chiếc xe này đều tắt đèn, nên khung cảnh xung quanh đây rất tối.Cao Thành Sâm nói đúng, những người này đều được huấn luyện chuyên nghiệp, hơi thở trên người bọn họ không giống như mấy tên lưu manh ở ngoài chợ.
Nhưng mà nhìn những người này, trong lòng Cao Phong thở dài một cái.
Đối với sự hiểu biết của anh về nhà họ Cao thì Cao Phong chắc chắn chín mươi phần trăm.
Người ở đây rất khác, mà vũ khí cũng không giống.
“Cậu Phong? Cậu muốn tự đi xuống xe hay là tôi mời xuống?”
Trong đám người có một người đàn ông trung niên bước ra, ông ta bình tĩnh nhìn về phía Cao Phong ở bên này nói.
Cao Thành Sâm lại gọi đến một lần nữa, Cao Phong cầm điện thoại chấp nhận cuộc gọi.
“Cậu Phong, cậu đừng đi xuống!”
“Chúng tôi đã quan sát qua và thấy bọn họ không phải là người nhà họ Cao, trên người bọn họ không cầm theo vũ khí nóng nào cả.”
Rõ ràng giọng nói của Cao Thành Sâm đã thả lỏng.
Chỉ cần đối phương không cầm vũ khí nóng thì khi đánh tay không, kể cả bọn họ có đông hơn đây gấp đôi thì anh vẫn bảo vệ Cao Phong an toàn.
Ít nhất có thể để cho Cao Phong an toàn rời khỏi đây.
“Bây giờ chưa biết bọn họ là ai, nên tôi không muốn các cậu ra tay.’ “Anh Sâm, anh phải hiểu là, bọn anh là lá bài cuối cùng của tôi, tôi không thể để cho các anh xuất hiện bây giờ được.”
Cao Phong nghiêm túc nói.
Cao Thành Sâm nghe thấy câu này thì im lặng, hôm nay đám người Cao Quang Minh bị bắt, nên bây giờ sự an toàn của Cao Phòng đều phụ thuộc vào anh ta.
Bọn họ ẩn nấp ở phía sau, âm thầm bảo vệ an toàn cho Cao Phong, chuyện này có thể sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.
“Được! Cậu Phong, cậu đừng tắt điện thoại, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi sẽ lập tức đi ra giúp anh.”
Cao Thành Sâm đồng ý nói.
Cao Phong gật đầu một cái, sau đó anh nhét điện thoại vào trong túi quần rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Sau khi đi xuống xe, Cao Phong không do dự đi về phía trước hai bước, đứng một khoảng cách hơi gân với người đàn ông trung niên kia.
Cho đối phương hơn ba mươi tuổi thì Cao Phong cũng không để ý đến vấn đề này.
Cao Phong không cân ra tay thì Cao Thành Sâm có thể ung dung đánh bại hết đám người này.
“Tôi không tròng vào ai, ông đến đây có chuyện gì thì nói đi”
Cao Phong nhìn người đàn ông trung niên một cái, sau đó anh thu hồi ánh mất rồi nói.
“Có người bảo bọn tôi đến đây, để nói cho cậu Phong biết một chuyện, bố cực quyền lực của thành phố Hòa Bình này.”
Người đàn ông trung niên trâm giọng trả lời.
“Buồn cười! Bố cục quyền lực của thành phố Hòa Bình này chắc chắn sẽ bị chính tôi lật đổ.”