Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1804


Trong đám người có một cô gái mặc quần áo đen, tuy rằng cô ta vận kín cả người nhưng mà vẫn không che dấu được vóc dáng đẹp củ mình.


Người đàn bà này để tóc dài, đeo mặt nạ che gần hết khuôn mặt.


Cô ta chỉ lộ ra một đôi mắt rất trong veo như một hồ nước, nhìn ánh mắt cô ta rất có tinh thần.


Bây giờ cô ta đang chăm chú nhìn vào bóng lưng Cao Phong mấy giây roif suy nghĩ cái gì đó nên nhanh chóng rời tầm mắt.


Cao Phong đang cúi đầu nhìn nguyên thạch bên dưới thì hơi nhíu mày, sau đó anh đột nhiên quay đầu lại nhìn.


Nhưng anh không thấy ai sau lưng mình cả.


“Chẳng lẽ để mình cảm giác sai?” Cao Phong hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục nghiên cứu viên đá phía dưới.


“Cậu Hồng, viên đa này có ngọc!” Lê Tiểu Quyền đưa tay chỉ vào một viên đá nguyên thạch to gần bằng qua bóng rổ.


Viên đá này này bị vỡ một tý, từ chỗ đó lộ ra một màu xAnh Cao bảo.


Rất nhiều người cũng bị viên đá này hấp dẫn nhưng bọn họ không dám cạnh tranh với Thương Tuấn Hồng.


“Hi! Cái này chất lượng tốt, chỉ cần đừng bán quá cao, thì viên đá này có thể sẽ có ngọc tốt.” Khổng Duệ Chí hơi ngạc nhiên.


Cao Phong nhìn một cái, nhưng sau khi nhìn xong thì anh lắc đầu.


“Nếu viên đá mở ra chỗ nhở, thì còn có khó hơn đá thường rất nhiều, neus như bên trong thật sự có ngọc tốt thì cần gì phải giấy nó như vậy.” Cao Phong cười nhẹ một tiếng.


Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đúng là có ngọc tốt trong đó.


Nhưng mà nhìn bên ngoài viên đá này anh đoán là phần lớn nó sẽ bị cắt hỏng.


Chỉ vì loại đá này, khi minh mua giá đã cao, cho dù cắt ra được một ít ngọc cũng không bằng giá khi mình mua viên đá.


Cho lên những viên đá dạng này chỉ là do những người buôn bán dùng thủ đoạn để làm cho người khác tin và mưa thôi.


Thương Tuấn Hoàng giả vờ kiêm tả một phen rồi sau đó lập tức hỏi giá.


Ông chủ không nhiều lời, trực tiếp nói tám trăm năm mươi tỷ.


Thâm chí Thương Tuấn Hồng không đề cập tới giá cả, trực tiếp đi đến và giao dịch mua luôn viên đá.


Rất nhiều người ở xung quanh đều đi theo đằng sau Thương Tuấn Hồng, họ muốn xem là khối đa này có ra ngọc úy không.


Thương Tuấn Hồng rát hưởng thụ cảm giác này, thứ anh ta cần chính là quá trình này.


Đột nhiên ánh mắt Cao Phong nhìn về một chỗ, đó là một viên đá nguyên thạch lớn bằng nắm tay.


Vỏ ngoài của viên đá này có màu xám trắng, nó bị vứt ở một góc không ai thèm quan tâm.


Cao Phong tiện tay cầm lên xem một cái, trọng lượng của viên đá rất bình thường, vẻ ngoài trong hơi xấu, nhưng nếu nhìn kĩ lại những vết nứt thì nó chỉ là những vết rách chứ chưa phải nứt.


Ngoài ra, phía trên không có bát kỳ phần loang màu nào cả, cũng không có xuất hiện màu xanh lá lậu nào trên mặt viên đá.


Tuy nhiên sau khi Cao Phong nhìn kỹ thì anh phát hiện có một màu xanh lá cậu thoáng qua mặt đá.


Nhưng khi bật đèn pin lên thì màu xanh đó lại biến mất.


“Thà mua loại đẹp chứ không phải mua một miếng.” Cao Phong lẩm bẩm trong lòng, anh kiểm tra lại một lần nữa thì trong đầu anh đã ra một kết luận.


Tuy nhiên Cao Phong cũng không vội vàng, anh lại nhặt một viên đá khác trông cũng tạm lên xem.”Ông chủ viên này bao nhiêu tiền?” Cao Phong cầm một viên đá to tầm quả bóng đá lên hỏi.


Ông chủ quay đầu lại nói: “Chín trăm mười triệu, nếu cậu mua thì còn bảy triệu thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK