Anh đã quen với câu trả lời như thế này của Sư thầy Thanh Tâm .
Cho dù đó là Sư thầy Thanh Tâm hay sư thầy Thanh Viễn thì bọn họ đều nói nửa chừng.
Phần còn lại sẽ để mọi người tự đoán.
“Thí chủ! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Dù vậy thì cậu vẫn muốn tìm cô ấy sao?”
Sư Thanh Tâm nhìn Cao Phong và hỏi một cách nghiêm túc.
Cao Phong luôn cảm thấy rằng có một ý nghĩa sâu xa hơn trong mắt của sư thầy Thanh Tâm .
Nhưng mà với khả năng hiểu biết của anh thì anh cũng hoàn toàn không thể hiểu thấu được.
“Đương nhiên là tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
“Cho dù cô ấy tốt hơn tôi về mọi mặt, tôi cũng sẵn lòng. Tôi sẽ càng vui vẻ hơn. Tại sao tôi lại không tìm cô ấy chứ?”
Cao Phong khẽ cau mày hỏi ngược lại một câu.
Câu hỏi của sư thầy Thanh Tâm vốn là một lời nói vô căn cứ.
Cho dù bây giờ Kim Tuyết Mai đang trải qua chuyện gì, chỉ cần cô an toàn là Cao Phong có thể hoàn toàn yên tâm.
Dù Cao Phong luôn muốn bảo vệ Kim Tuyết Mai, luôn để cô là người phụ nữ bé nhỏ sau lưng anh nhưng Cao Phong sẽ không bao giờ ngừng yêu cô chỉ vì Kim Tuyết Mai trở nên mạnh mẽ và tự chủ hơn.
“Ý của tôi là chẳng lẽ khi cậu không ở bên cạnh cô ấy, cô ấy có thể sống tốt hơn thì sao?”
“Rồng còn nằm dưới đầm sâu và số mệnh Thiên Sát, thật sự hiếm thấy loại số mệnh thế này!”
Sư thầy Thanh Tâm nhẹ giọng nói, một câu vạch trần số mạng của Cao Phong.
Tuy nhiên Cao Phong không quan tâm đến những lời cuối cùng của sư thầy Thanh Tâm .
“Ý của sư thầy là sao? Nếu tôi không ở bên cạnh cô ấy thì cô ấy sẽ sống tốt hơn ư?”
Cao Phong cau mày hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sư thầy Thanh Tâm .
“Tôi nói là có lẽ như vậy.”
Sư thầy Thanh Tâm nhẹ nhàng khoát tay.
Cao Phong im lặng khi nghe những lời đó, có nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.
Nhìn lại chặng đường đã qua, nhớ lại những gì đã xảy ra và tất cả những khó khăn đã trải qua.
Đột nhiên Cao Phong phát hiện ra gốc rễ của tất cả mọi chuyện đều là do chính bản thân mình.
Có lẽ chính số mệnh Thiên Sát của anh cho nên những người xung quanh anh mới gặp nhiều khó khăn trắc trở như vậy.
Vì vậy sư thầy Thanh Tâm nói rằng nếu anh không tìm Kim Tuyết Mai thì có lẽ có thể để cho cuộc sống của Kim Tuyết Mai tốt hơn, có lẽ điều này cũng có lý.
Nhưng sao Cao Phong có thể buông ra được chứ?
“Không! Anh sẽ không tay!”
“Chỉ có tôi mới có thể cho cô ấy hạnh phúc và cô ấy cũng chỉ cần tôi cho cô ấy hạnh phúc!”
“Tôi tin chắc rằng cô ấy đang đợi tôi đưa cô ấy về nhà.”
Cao Phong im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn sư thầy Thanh Tâm , ánh mắt vô cùng kiên định.
Trong lòng anh vô cùng tin tưởng rằng Kim Tuyết Mai đang đợi anh.
Không nói đến cái gọi là địa vị cao, cho dù Kim Tuyết Mai có được trao cả thế giới này thì cô cũng chỉ muốn Cao Phong mang cô đi.
Bởi vì Cao Phong cũng nghĩ như thế.
Dù là đất nước đẹp như tranh vẽ cũng không bằng một ánh mắt một nụ cười của Kim Tuyết Mai.
Sư thầy Thanh Tâm cũng nhìn Cao Phong, mấy giây sau ông ta chậm rãi lắc đầu.
“Cậu nói không sai.”
Làm Cao Phong cảm thấy bất ngờ chính là Sư thầy Thanh Tâm gật đầu, bày tỏ sự đồng tình với lời nói của anh.
“Tình cảm giữa hai người đúng là khó có được.”
“Mấy năm nay tôi vào Nam ra Bắc nhưng cũng chưa từng thấy tình cảm nào thành như vậy.”
Cao Phong có chút kinh ngạc hỏi: “Sư thầy Thanh Tâm biết chuyện giữa tôi và Tuyết Mai à?” Sau khi anh hỏi câu này, sư thầy Thanh Tâm nhìn Cao Phong với một ánh mắt kỳ quái như thể Cao Phong là một tên ngốc vậy.
“Nếu tôi không biết thì làm sao tôi có thể trả lời câu hỏi của cậu?”
Sư thầy Thanh Tâm hỏi ngược lại một câu làm Cao Phong nghẹn họngkhông nói nên lời, chỉ còn biết ngồi yên tại chỗ.