Hủy cổ phần, giải tán công ty đểu là chuyện nhỏ.
Phía sau tuyệt đối còn có nhiều thủ đoạn muốn đối phó với bọn họ!
Có vài người thật sự không thể chọc vào!
Hừ hừ
Tôn Bảo Minh ngã phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Cao Phong.
Trong lòng chấn động, ánh mắt tràn đẩy kinh hãi. Cao Phong rốt cuộc đã làm gì?
Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng không hiểu tình hình, nhìn Cao Phong, rồi lại nhìn vẻ mặt kinh hãi của Tôn Bảo Minh, trong lòng cuc kỳ hoảng sợ.
Cao Phong nhin Tôn Bảo Minh một cái rồi châm rãi đứng lên, noi lòng cổ áo nói: “Xem ra anh đã nhận được tín tức.”
“Nhận… nhận được rồi.” Tôn Bảo Minh sững sờ, không ngừng gật đầu trà lời, “ừ vây anh muốn dánh gây chân nào của tôi? Hay là, anh muốn tôi dùng tư thế nào để quỳ xuống xin lỗi anh?” Cơ thể Cao Phong hơi nghiêng về phía trước, ảnh mắt ngạo nghễ nhìn Tôn Bảo Minh.
Con người Tôn Bảo Minh co lại, vội vàng khoát tay nói: “Không không không, không dá…”
Lúc này Tôn Bào Minh khác hoàn toàn so với một phút trước.
Thấy Tôn Bảo Minh đột nhiên thay đổi như vậy, Kim Tuyết Mai ngây ra, rốt cuộc Cao Phong đã làm gì?
CÚ điện thoại vừa rồi anh đã gọi cho ai? “Ồ, anh không cho tôi quỳ, vậy tôi đi nhé.” Cao Phong cười mia mai một tiếng, đứng thằng người, chuẩn bị đưa Kim Tuyết Mai rời đi.
Tôn Bảo Minh trừng to mắt, nhở lại lời Tôn Trình Tông, trong mắt lóe lên tia giãy dụa, cuối cùng vẫn đứng bật dậy, nháy mắt vọt tới trước mặt ba người Cao Phong.
Trước cái nhìn chăm chú của bọn họ, Tôn Bảo Minh quỳ xuống đất.
Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng sợ hãi không thôi,
Chi có Cao Phong là lạnh nhạt nhìn, dường như cái thôi. quỳ gối này của Tôn Bào Minh là một chuyện hết sức bình thường. “Anh Cao, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, mong anh tha thứ cho tôi!” Về mặt Tôn Bảo Minh tràn đầy xấu hổ, còn kèm theo lời cầu khẩn chân thành. “Ha ha, tôi đánh anh, anh còn xin lỗi tôi, tinh cách này của anh… có hơi hèn nhát đầy.” Cao Phong cười mia mai.
Tôn Bào Minh cắn răng, vội vàng trả lời: “Đúng đủng, anh Cao, tôi hèn, tôi hèn, anh tha cho tôi đi!”
Cao Phong khẽ lắc đầu thờ dài: “Tôi chỉ nghe nói người ta trở mặt nhanh hơn sách, không ngờ tốc độ trở mặt của chó cũng nhanh không kém.”
Lời nói nhục nhã vô cùng.
Nhưng như vậy coi như anh đã nhân từ đối với kẻ có ý đồ với Kim Tuyết Mai.
Nói xong, Cao Phong nhấc chân rời đi,
Tôn Bảo Minh nhanh chóng ôm lấy chân phải của Lục Phong, trong miệng vẫn không ngừng cầu xin.
Rầm!
Cao Phong đá văng Tôn Bảo Minh rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo bước chân của Cao Phong. “Anh Cao, anh Cao…”
Sau lưng truyền đến từng tiếng cầu xin tha thứ của Tôn Bảo Minh. “Chủ tịch Kim, tổng giám đốc Cao cũng quá lợi hại rồi.” Hai mắt của giảm đốc Phùng như tỏa sáng, nhìn bóng lưng của Cao Phong đi phía trước mà nhỏ giọng nói. “Đúng vậy! Anh ấy là người đàn ông của tôi mà!” Kim Tuyết Mai theo bản năng trà lời, giọng điệu đều là kiêu ngạo.
Dường như Cao Phong có thể làm cho cô kiêu ngạo là một chuyện vô cùng vui. “Nhưng mà, tại sao tổng giám đốc Cao lại làm được nhỉ? Chỉ một cú điện thoại, sau đó nói năm phút là năm phút, đây quà thực là..”
“Đây mới thực sự là tổng tài bá đạo! Tôi thấy mấy tổng tài bá đạo khác trong tiểu thuyết không thể nào so sánh được với tổng giám đốc Cao.” Giám đốc Phùng nói.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì im lặng một chút, rồi nói: “Thế giới của anh ấy, trước giờ tôi chưa từng bước vào.”
“Ngược lại, trong thế giới của tôi, anh ấy lưu lại ngày càng nhiều dấu ấn, khiến tôi không thế nào quên.”
Giám đốc Phùng sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Chủ tịch Kim, tôi theo cô hai năm, tận mắt thấy được tình cảm của cô và tổng giám đốc Cao, từ không có thành có, từ phiến chán thành thích, hai người có thể tới bên nhau, quả thật không dễ dàng gì.”
Lần này, Kim Tuyết Mai im lặng gần một phút, mới thở dài nói: “Đúng vậy, qua không dễ dàng gì, cho nên mặc kệ anh ấy làm gì, trước kia anh ấy có thân phận g… Bây giờ anh ấy chính là chồng của tôi, chính là Cao Phong của tôi.”
“Chủ tịch Kim, cô không tò mò vì sao Tổng giám đốc Cao có năng lực lớn đến vậy sao? Dù sao tôi cũng rất tò mò.” Giám đốc Phùng không nhịn được hỏi. “Tò mò! Tôi cũng muốn biết! Nhưng tôi cũng biết, có một ngày anh ấy sẽ nói cho tôi biết, bây giờ chưa nói, nhất định có nỗi khổ riêng.”