“Phạm Thanh Nhiên…” Kim Tuyết Mai thì thầm một câu, tối hôm qua, khi Cao Phong nói chuyện điện thoại với Liễu Tông Trạch hình như từng nhắc đến cái tên này thì phải.
“Được lắm, hồ ly tinh đã tìm tới tận cửa rồi, để cô ta lên đây!”
Không đợi Kim Tuyết Mai mở lời, Kim Vũ Kiên bỗng nhiên đứng dậy quay lại nói với cậu thanh niên kia.
“Vũ Kiên, thôi bỏ đi, Cao Phong sẽ xử lý mấy chuyện này, không cần dẫn đến đây đâu.” Kim Tuyết Mai cau mày.
“Chị đừng xía vào, hôm nay em sẽ đòi lại công đạo cho chị.”
Kim Vũ Kiên khoát tay một cái, nói lại lần nữa: “Đưa cô ta đến đây, tôi phải xem xem cô ta quốc sắc thiên hương đến cỡ nào!”
“Cô Vũ Kiên, cô chắc chắn muốn dẫn người lên sao?” Thanh niên hỏi lại.
“Không sai! Đưa cô ta tới đây!” Kim Vũ Kiên gật đầu rồi hừ lạnh một cái.
Thanh niên gật đầu, sau đó khom người rời đi, lấy bộ đàm ra thông báo với người dưới núi về ý của Kim Vũ Kiên.
“Chị, để em trang điểm cho chị một chút, khí thế nhất định phải áp đảo đối phương mới được!” Kim Vũ Kiên lấy một bộ mỹ phẩm cao cấp ra, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Cứ như sắp lên chiến trường đến nơi rồi.
Nhưng mà đối với một người phụ nữ mà nói thì chuyện thế này thực sự như chuẩn bị ra trận đánh nhau rồi.
“Không cần đâu, trong thời gian mang thai mà dùng mỹ phẩm sẽ không tốt.” Kim Tuyết Mai xua tay từ chối.
Đã lâu lắm rồi cô không đụng vào đồ mỹ phẩm nữa, nhưng da dẻ vẫn mịn màng tự nhiên, không chút tì vết.
Dù người ta nói là trong thời kỳ mang thai, làn da sẽ dần kém đi nhưng Kim Tuyết Mai vẫn đẹp hơn rất nhiều người phụ nữ trang điểm kỹ càng khác, không những thế còn càng xinh đẹp rung động lòng người hơn.
Kim Vũ Kiên cảm thấy mình không phản bác lại được nên không khuyên cô nữa, dặm phấn lại cho mình và Cao Tử Hàn.
Rất nhanh sau đó, Phạm Thanh Nhiên đi vào biệt thự, cô ta mặc một bộ váy lụa liền thân màu trắng, đi đôi tất da mỏng màu da.
Ngay khi bước vào đã mắt to trừng mắt nhỏ với ba người Kim Tuyết Mai.
Trần Vân Lan đứng phía sau Kim Tuyết Mai, thể hiện thái độ của mình.
Giây phút này, Kim Tuyết Mai ngồi trên ghế, còn ba người Kim Vũ Kiên, Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan đứng ngay phía sau Kim Tuyết Mai.
Giống như Kim Tuyết Mai là bà chủ duy nhất, còn bọn họ đều là người giúp việc.
Thế mà Phạm Thanh Nhiên vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, rảo bước tiến lên phía trước.
Hôm nay cô ta tới đây đã suy đi tính lại rất nhiều lần rồi.
Không cần biết cô ta đã nghĩ ra bao nhiêu cách, bây giờ cô ta tới nơi rồi, chắc chắn không còn đường lui nữa.
Phạm Thanh Nhiên hơi vênh mặt lên, hững hờ hỏi: “Cô là Kim Tuyết Mai sao?”
“Đúng.” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm kêu than.
Chuyện nên đến thì sẽ đến, không tránh thoát được.
Hay cứ làm theo cách mà Kim Vũ Kiên nói, có lẽ cũng không sai.
“Tôi tới tìm Cao Phong, Cao Phong có ở đây không? Tôi gọi điện thoại cho anh ấy mà anh ấy không nhận.” Phạm Thanh Nhiên tiến lên một bước rồi hỏi.
“Cao Phong tới phòng tập thể hình phía sau rồi, có lẽ anh ấy không mang theo điện thoại.” Kim Tuyết Mai nhẹ giọng trả lời, sau đó mời Phạm Thanh Nhiên ngồi xuống.
Kim Tuyết Mai không ngốc, cô có thể nhìn ra khí chất trên người Phạm thanh Nhiên, chắc hẳn cũng là một cô chủ con nhà giàu.
Đồng thời, cô thấy cô ta hình như hơi quen quen.
Lúc trước, khi Cao Phong giải quyết vấn đề của khu kinh doanh Kiên Thành, cô gái ở màn hình bên kia hình như chính là Phạm Thanh Nhiên thì phải?
Vậy thì Phạm Thanh Nhiên hẳn là đến từ thủ đô.
Phạm Thanh Nhiên chẳng thèm khách sáo gì cả, trực tiếp ngồi đối diện Kim Tuyết Mai.
“Vậy tôi chờ anh ấy!” Vẻ mặt Phạm Thanh Nhiên vô cùng bình tĩnh.
“Cô đợi anh ấy làm gì? Cô là ai hả?” Kim Vũ Kiên cau mày, trong lời nói nồng đậm mùi thuốc súng.
“Tôi là Phạm Thanh Nhiên của nhà họ Phạm ở thủ đô! Cao Phong muốn tới thành phố Đà Nẵng thì chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của cha tôi!”