Lâm Vạn Quân cùng với hơn một ngàn người đều đồng loạt hô lên.
“Mọi người phải nhớ kỹ, đợi lần sau tôi trở về cũng chính là lúc nhà họ Cao chúng ta chân chính bay lên cao.”
Giọng điệu của Cao Phong cực kỳ tự tin.
Kẻ xâm lược ở biên giới, anh cũng không e sợ gì.
Anh muốn thắng, anh cũng tin rằng mình nhất định sẽ thắng.
Ngay cả một loại mấy kẻ cướp giật nho nhỏ ở biên giới mà cũng không quét sạch được, vậy thì chẳng phải Cao Phong anh quá yếu rồi sao?
Cho nên, Cao Phong cảm thấy, lần này anh ra trận đã nhìn thấy thắng lợi rõ ràng rồi.
Đợi đến lúc anh vinh quang trở về, chắc chắn trên thân anh đã có quân hàm, sẽ rửa sạch hết mọi tội lỗi đã qua, mở ra một cuộc sống mới.
“Gia chủ Cao Phong! Chúng tôi chờ cậu!”
Đám người Lâm Vạn Quân đều gật đầu thật mạnh.
“Được! Xuất phát!”
Cao Phong ra lệnh một tiếng, tàu biển bắt đầu khởi động.
Đám người Lâm Vạn Quân nhìn theo đám người Cao Phong rời đi, thật lâu sau, mới chậm rãi tán đi.
“Lão Lâm Quân! Ông cảm thấy thế nào rồi?” Người đàn ông trung niên kia tiến lên một bước rồi hỏi.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.”
“Chỉ cần ông Trần không để cậu Phong đến Tây Vực thì sẽ không có vấn đề gì hết.”
“Đợi đến lúc cậu chủ Phong trở về, vậy thì thứ gọi số mệnh đầy kiếp nạn kia cũng sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.”
Trong mắt Lâm Vạn Quân cũng tràn đầy vẻ mong đợi.
Thật ra sự mong đợi của Lâm Vạn Quân rất đơn giản.
Ông chỉ mong là về sau Cao Phong có thể có được một cuộc sống yên ổn mà thôi.
Nửa đời trước, Lâm Vạn Quân đi theo ông cụ Cao mà chinh chiến khắp nơi, ác chiến sa trường.
Sau này, ông lại trải qua nhiều chuyện với Cao Phong như vậy, rốt cục ông cũng hiểu được, an ổn mới là hạnh phúc chân thật nhất.
Ông ta nhớ, ông cụ Cao đã sắp xếp hết những thứ này, nhất định cũng là muốn cho Cao Phong an ổn mà vượt qua quãng đời còn lại.
Nói cho Cao Phong biết chân tướng, chính là không muốn khiến cho cuộc sống của anh để lại tiếc nuối gì.
Không cho anh đặt chân lên Tây Vực, là vì để cho Cao Phong tránh xa sự phân tranh này chắc?
Ít nhất, Lâm Vạn Quân đã cho rằng như vậy.
Từ nay về sau, đến tột cùng sau này Cao Phong nên đi con đường như thế nào, Lâm Vạn Quân cũng đã không thể nhìn thấu được nữa.
“Lão Lâm Quân! Ông đã nói hết mọi chuyện cho Kình Thiên nghe rồi sao?”
Lâm Thục Lan chậm rãi cất bước tiến lên, bà nhìn chiếc du thuyền đi càng lúc càng xa kia, nhẹ giọng hỏi.
“Những thứ nên nói cho cậu chủ Phong biết, tôi đều nói hết rồi.”
Lâm Vạn Quân trầm mặc vài giây, vẫn là nhẹ nhàng mà nói.
Lâm Thục Lan nghe vậy thì sửng sốt, bà hỏi: “Cái gì gọi là những thứ nên nói?’
“Chẳng lẽ, ông vẫn còn có chuyện gì đó vẫn chưa có nói cho Kình Thiên sao?”
“Tôi còn cho rằng ông đều đã ngả bài toàn bộ cho thằng bé rồi chứ.”
Nghe thấy Lâm Thục Lan nói như vậy, Lâm Vạn Quân lâm vào sự trầm mặc thật lâu.
Mà Lâm Thục Lan cũng không sốt ruột, bà chỉ đứng một bên lẳng lặng chờ đợi.
“Vốn tôi là quyết định như vậy, chỉ là tôi phát hiện, cuối cùng tôi vẫn là không có nhìn thấu được cậu chủ Phong, tựa như cả đời này của tôi, cũng chưa thể nhìn thấu được ông cụ Cao vậy.”
“Tư tưởng, giác ngộ, cùng với tâm tính của cậu chủ Phong đều làm cho tôi khó có thể suy xét được.”
“Cậu ấy không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, hơn nữa còn muốn đến biên giới chinh chiến, cho nên có một số việc, chỉ có thể tạm thời đẩy về tương lai mà thôi.”
“Tóm lại, đợi cậu ấy chinh chiến ở biên giới trở về, tôi nghĩ, tôi sẽ nói hết những gì mà tôi biết, những sự thật cho cậu ấy biết.”
Lâm Vạn Quân hơi nheo mắt lại, lời nói ra nghe như đơn giản, trên thực tế lại cực kỳ sâu sắc.
Lâm Thục Lan, cũng là bị những lời nói này làm cho có chút mơ hồ.