Lúc này Dương Đông Huy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, trong lòng anh ta vô cùng tự tin, không ngừng khua môi múa mép trước mặt mọi người.
Cao Phong chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, căn bản là anh lười nói chuyện với anh ta.
Lúc này trong mắt Cao Phong, Dương Đông Huy trông chẳng khác gì một con tôm tép nhãi nhép đang bật nhảy tanh tách mà thôi.
“Hơn hai trăm nhân viên công tác đều đang bị tôi khống chế, anh Vũ định làm gì bây giờ?”
“Bây giờ tôi bỗng nhiên thay đổi ý định rồi, tôi muốn bảy mươi phần trăm cổ phần của nơi này! Ha ha!”
Dương Đông Huy thấy Cao Phong không thèm để ý đến anh ta bèn quay đầu nhìn về phía đám người Thương Hồng Thịnh, trong lời nói ra có vẻ hài hước, pha chút trào phúng và cả khinh thường.
Ngoại trừ Dương Đông Huy cứ đứng nói một mình thì chẳng một ai thèm lên tiếng cả.
Chỉ một lát sau thang máy đã dừng lại trên tầng cao nhất, Cao Phong là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy.
“Úi trời ơi, anh Vũ à anh đừng vội vàng như thế chứ. Anh còn chưa quen thuộc đường đi của nơi này, tốt nhất là nên cẩn thận, đừng đi nhầm sang chỗ nào đó.”
“Để tôi dẫn anh đi thì hơn, dù sao thì tôi cũng đã ở đây rất nhiều năm rồi, cho dù có nhắm hai mắt lại thì cũng chẳng đi nhầm được.”
Dương Đông Huy đưa tay kéo Cao Phong một cái, trong giọng nói của anh ta tràn ngập cảm giác tự cho là bản thân mình ưu tú hơn người khác.
Nói bóng nói gió thì đều muốn thể hiện một điều rằng, bản thân Dương Đông Huy anh ta là một người có thâm niên ở nơi này rồi, còn Cao Phong thì chỉ là một người ngoài mới tới mà thôi.
Cao Phong vẫn không hề hé răng một câu nào, toàn bộ quãng đường đi anh chỉ lẳng lặng nhìn Dương Đông Huy khoa tay múa chân trước mặt mình.
Dương Đông Huy thấy mọi người đều không đáp lại mình, cảm thấy hơi tẻ nhạt vô vị, nên im lặng dẫn đường, chỉ một lát sau cả đám người đã đứng trước cửa phòng họp ở tầng cao nhất của tào nhà.
Phòng họp lớn này rất hiếm khi được dùng, trừ phi công ty có tổ chức mấy hoạt động như tiệc tối linh tinh, để cho tất cả nhân viên của công ty đều có thể tham gia thì mới dùng tới.
“Cạch!”
Dương Đông Huy cực kì thuần thục đẩy cánh cửa lớn của phòng họp ra.
Lúc này, trong phòng họp đã có hơn ba trăm nhân viên của công ty đang ngồi ngay ngắn tại chỗ đợi.
Nhìn thấy Dương Đông Huy đi vào, cả đám người đồng loạt quay đầu lại.
“Ha ha! Tất cả mọi người đều đã tập trung đông đủ ở đây rồi à. Nào nào nào, mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh ông chủ mới của chúng ta, anh Cao Vũ!”
Dương Đông Huy cười to hai tiếng, sau đó bước chân đứng sang bên cạnh.
Cao Phong chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt cất bước đi vào, đám người Thương Hồng Thịnh cũng đi sát theo sau anh.
“Rào rào rào!”
Chỉ một thoáng, khắp cả phòng họp thật sự vang lên tiếng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.
“Chủ tịch Vũ!”
“Xin chào chủ tịch Vũ!”
“Hoan nghênh chủ tịch Vũ!”
Hơn ba trăm nhân viên của công ty, có người đã lớn tuổi, nhưng cũng có cả những người còn trẻ măng.
Có cô gái trẻ mặc bộ đồ vest công sở cho nữ phối với quần tất da chân màu đen, cũng có thanh niên đang mặc đồ âu đeo cà vạt.
Vào giờ khắc này, sau khi Cao Phong tiến vào phòng họp, tất cả bọn họ đều vừa vỗ tay vừa đứng dậy chào hỏi anh.
Cao Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, cất bước đi tới ghế chủ tịch rồi ngồi xuống.
Phòng hội nghị này có diện tích rất lớn, xem ra muốn chứa thêm năm sáu trăm người thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Trang trí bên trong đương nhiên cũng có vẻ rất xa hoa lộng lẫy, chỉ tính riêng chiếc đèn trần thủy tinh kia thôi sợ là cũng đã tốn không ít tiền rồi.
Cái tên Dương Đông Huy này thật ra lại rất biết hưởng thụ, chỉ là một cái phòng hội nghị ít được sử dụng đến mà thôi, nhưng cũng chịu vung tay chi nhiều như vậy.
Điều này cũng phản ánh lại một điều rằng, khu phố thương mại Kiên Thành này đã thu về không ít tiền, có thể nói là giàu đến mức nứt đố đổ vách rồi.
Chỗ ngồi dành cho các nhân viên của công ty trải dài hai bên bàn, giống như một buổi tiệc tối, tất cả các chỗ ngồi đều đã được sắp xếp đâu vào đấy.