Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4259


Cuộc chiến vẫn chưa dừng lại phút giây nào.


Đám người Cao Phong quả thực giống như xe lăn đường.


Bởi vì chỉ cần là doanh trại đóng quân bị bọn họ càn quét qua, nhất định phải nhổ tận gốc.


Phòng ốc kiến trúc đều bị lật đổ, vũ khí đều bị thu lại, tài nguyên đều bị lấy đi đến ít ỏi.


Long Tuấn Hạo dẫn theo hai vạn người, lập tức tách ra thành một tiểu phân đội.


Nhìn thấy một doanh trại đóng quân, năm phút trước vẫn còn là phòng ốc san sát nhau, bố cục vô cùng chặt chẽ.


Mà năm phút sau đã trở thành một đống hoang tàn, bị đám người Long Tuấn Hạo trực tiếp san cho bằng phẳng.


Điên cuồng phát tiết, phát tiết như không có chút kìm nén nào.


Lúc này ba trăm sáu mươi nghìn binh sĩ toàn bộ đều trở thành những tên côn đồ.


Coi khinh quy định, coi khinh nguyên tắc, chỉ điên cuồng bạo động.


Tiếng pháo súng liên miên không dứt, tiếng chém giết lại càng rung chuyển đất trời.


“Lấy hết tất cả súng và đạn.”


“Tất cả những vật tư, lương thực, toàn bộ đều nhẫm nát hết cho ông đây!”


Long Tuấn Hạo tức đến tròn mắt, cầm trong tay một khẩu súng tiểu liên, chỉ vào dám người quát lớn.


Cao Phong đi qua bên trong đám người, nghe vậy chậm rãi đứng lại.


“Tại sao, đến cả vật tư cũng phải làm hư hại?”


Cao Phong nhìn Long Tuấn Hạo một cái, nhẹ giọng hỏi.


Long Tuấn Hạo nghe thấy câu hỏi của Cao Phong, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại cười lớn tiếng.


“Anh Phong, trận chiến hôm nay, quyết đánh đến cùng, không chết không thôi!”


“Long Tuấn Hạo tôi đã dẫn người tới đây rồi, thì đã chuẩn bị tốt suy nghĩ không trở về rồi.”


“Hoặc là chúng ta thất bại, có lẽ chúng ta sẽ chết, nhưng trước khi chúng ta chết, cũng sẽ không để địch được sống dễ dàng!”


“Tất cả những vật tư này, tôi đều không để lại cho bọn họ dù chỉ một chút, cho dù chúng tôi có chết, cũng phải khiến bọn họ thù hận chúng tôi cả một đời, ha ha ha!”


“Các anh em, tiếp tục đập cho tôi! Tiếp tục tiến về trước nào!”


Long Tuấn Hạo ngửa đầu cười to, giống như bị phát điên, sau đó tiếp tục xông xáo lên trước.


Cao Phong đứng tại chỗ, nhìn từng người binh sĩ từ bên cạnh mình chạy nhanh qua.


Mỗi người bọn họ đều ôm tâm niệm phải chết.


Mỗi người bọn họ đều đã suy nghĩ sẽ không thể quay về!


Quyết đánh đến cùng, tử chiến đến cùng.


Hoặc là thắng, hoặc là chết.


Cho nên, những tài nguyên của kẻ địch, bọn họ đều không cần.


Bởi vì bọn họ chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là, chiến!


Chiến đến khi chỉ còn một người cuối cùng, chiến đến khi máu tươi chảy cạn, chiến đến khi không còn chút sức lực.


Cho nên, bọn họ không cần những thứ này.


“Được!”


“Vậy hôm nay Cao Phong tôi, sẽ cùng các anh em, chiến đấu đến nghiêng trời đảo đất!”


Cao Phong đột ngột rút con dao thép trong tay ra, chỉ thẳng lên trời.


“Giết!”


Một tiếng ra lệnh, ba mươi sau vạn binh sĩ lần nữa xung phong lên một trận đánh mới.


Cả đường đi, bọn họ dẹp bằng vô số doanh trại đóng quân của cường đạo Tây Vực.


Dọc đường lung tung bừa bộn, vô số xác chết của cường đạo Tây Vực nằm đó.


Mà đám cường đạo Tây Vực đó lại hoàn toàn không trực tiếp chiến đấu với đám người Cao Phong.


Chỉ cần đám người Cao Phong đánh tới, bọn họ lập tức bắt đầu rút lui.


Dưới tình huống này, mặc dù bọn họ tổn thất vài người, nhưng cũng không đến mức toàn quân bị diệt.


Mà đại đa số các lực lượng đều được giữ lại.


Những thế lực rút lui ấy đến cuối cùng sẽ cùng thế lực bọn họ hội tụ lại lần nữa.


Tình huống này giống như lăn quả cầu tuyết vậy, nhân số đội ngũ của bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều.


Từ một trăm nghìn người, đến một trăm năm mươi nghìn người, lại đến hai trăm nghìn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK