Lúc này, trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.
Wilson đang ngồi đối diện một người đàn ông trung niên, hai người bình phẩm về rượu đỏ.
Người đàn ông trung niên này mặc trên người một bộ vest rất đắt đỏ, phần đầu bóng bẩy cũng được chải chuốt rất tỉ mỉ, gần như phát sáng.
Mà tên Wilson bình thường hay vênh váo, hung hăng ở ngoài, bây giờ ngồi trước mặt người đàn ông này lại hạ thấp bản thân xuống, nhìn có vẻ cực kỳ hèn mọn.
Dù sao thì đây cũng là chủ tịch tập đoàn Vitino mà!
Tên ông ta là Morgan.
Vitino có thể phát triển nhanh như vậy, tất cả cũng phải nhờ vào thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta.
Có thể nói là tập đoàn Vitino phát triển được đến mức quy mô lớn như bây giờ, Morgan chính là người có công lớn nhất.
Vòng quan hệ và những thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta đều khiến Wilson phục sát đất.
“Vậy là theo lời cậu nói, hôm nay tên Cao Phong đó sẽ chết chắc rồi à?”
Morgan khẽ lắc ly rượu vang đỏ trên tay, trên mặt là nụ cười mỉm đầy bí ẩn.
“Đúng vậy thưa chủ tịch, quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu chắc chắn sẽ không tha cho tên đó đâu. Dù tên đó có giỏi đến mấy đi chăng nữa thì cũng đã bị bắt đến nơi đóng quân của quân đội lính đánh thuê đẫm máu rồi, tên đó làm gì được chứ?”
“Đừng nói chỉ là một người bình thường như tên đó, dù có là cao thủ võ lâm thật sự thì tên đó cũng chẳng thể chống lại nổi tám nghìn thành viên của Gorden và đống vũ khí nóng ở đó đâu.”
Wilson bật cười đầy tự tin, lúc nhắc đến Cao Phong, vẻ mặt gã tràn đầy vẻ khinh thường.
Vốn dĩ gã tưởng Cao Phong là người khó đối phó lắm.
Nào ngờ khi gặp Cao Phong, gã tát thử Cao Phong mấy cái, cuối cùng thì Cao Phong vẫn ngoan ngoãn chịu để yên cho gã đánh thôi còn gì?
Morgan khẽ gật đầu, sau đó cười nói: “Mới đầu tôi tưởng tên Cao Phong đó là người khó đối phó lắm, bây giờ nhìn lại thì cũng thường thôi.”
“Đúng vậy, gã ta thật sự chẳng có gì cả.”
“Vốn dĩ tôi còn định đòi tên đó mấy khoản bồi thường. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, vì chút tiền ấy mà trở mặt với quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu rồi cứng đối cứng với người ta thì cũng chẳng đáng,”
“Vì quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đã nhắm vào gia sản của Cao Phong, nếu chúng ta bất ngờ nhúng tay nửa chừng thì chỉ sợ sẽ khiến họ thấy bất mãn.”
Wilson phân tích rất thấu đáo, gã nói hết những gì mình nghĩ ra.
“Đúng, mặc dù chúng ta cũng không e ngại gì quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, nhưng nếu đối đầu với đám người ở tầng chót như họ, cũng hơi mất giá của chúng ta đấy. Bây giờ chúng ta cũng chẳng cần chút tiền mọn ấy đâu. Nước Mỹ, thậm chí là cả thế giới này vẫn còn rất bát đũa để chúng ta ăn.”
Morgan khẽ cười, nhấc ly rượu lên rồi nhấp một ngụm.
“Chủ tịch, bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta là gì vậy ạ?”
Wilson cầm một điếu xì gà, dùng xì gà để tỉa lại đầu của nó rồi dùng hai tay đưa cho Morgan cầm.
“Bước tiếp theo là trích một khoản tài chính, tiến quân vào Việt Nam. Cao Phong mới chết, tài sản dưới quyền cậu ta chắc hẳn sẽ như rắn mất đầu. Chúng ta dùng mười năm để mài một thanh kiếm, nhân cơ hội này để khuếch trướng ở Việt Nam đi.”
“Đợi đến khi chúng ta lũng đoạn được thị trường trên diện rộng, thì cứ vậy mà thu tay lại, ôm tiền rời đi, coi như cắm thẳng một nhát dao vào Việt Nam vậy.”
Ánh mắt Morgan lạnh lùng, ông ta ngửa đầu lên cười ha hả.
Wilson cũng rất hào hứng, cười lớn theo Morgan.
“Ruỳnh!”
Đúng lúc này, cửa phòng lại phát ra tiếng vang rõ lớn.
Cửa bị đạp mạnh một cái, cứ vậy mà mở ra.
“Ai đấy?”
Wilson nhíu mày, nhìn về phía cửa ra vào.
“Tôi nghĩ giấc mơ này của mấy người không thể thực hiện nổi đâu.”
Wilson còn chưa kịp nhìn rõ ai vừa đến thì bên ngoài đã vang lên một giọng nói rất cợt nhả.
Nghe thấy giọng nói đó, Wilson lập tức khựng lại.
Mà Morgan cũng nheo mắt lại, quay người nhìn về phía cửa.
Một giây sau, Cao Phong chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng đi vào như chưa hề có chuyện gì xảy ra.