Thế nhưng trên mặt anh vẫn không tỏ vẻ gì cả.
“Mẹ, trước đây đứa con dâu này cư xử không phải phép, mong mẹ rộng lượng bỏ qua cho con.” Kiều Thu Vân nhìn về phía bà cụ Kim.
“Cao Phong nói nếu là chuyện quá khứ thì không cần thiết phải nhắc lại nữa, quên đi thì tốt hơn.” Bà cụ Kim ngồi bên cạnh rồi nói.
Kiều Thu Vân nói chuyện một vòng với tất cả mọi người nhưng không hề nhắc một chữ tới Cao Phong. Mãi một lúc lâu sau, đột nhiên bà ta mở lời: “Mọi người ra ngoài một lát đi, tôi muốn nói với Cao Phong vài câu.”
Cao Phong khẽ khom người, anh biết đây mới là trọng điểm.
Kim Tuyết Mai có phần lo lắng, cô sợ giữa hai người lại xảy ra tranh chấp gì đó.
“Không sao đâu em, ra ngoài chờ anh.” Cao Phong khẽ xua tay, cho Kim Tuyết Mai một ánh mắt yên tâm.
Bấy giờ đám người Kim Tuyết Mai mới rời đi, trong phòng chỉ còn lại Kiều Thu Vân và Cao Phong.
Cao Phong tiến lên một bước, chủ động ngồi xuống lại còn tự rót cho mình một ly trà.
“Trước đây bà tới tìm tôi là vì chuyện gì?” Cao Phong đi thẳng vào vấn đề.
Thế nhưng Kiều Thu Vân chỉ khẽ lắc đầu rồi tự cười giễu một tiếng: “Lâm Vạn Quân tưởng tôi đã bỏ thuốc Tuyết Mai, ông ta nghĩ tôi sẽ làm hại con gái của mình đấy, ha ha. Cuối cùng lại còn muốn đi kiểm tra kiểm nghiệm gì đấy, cậu nói cho tôi biết xem rốt cuộc thì các người đã kiểm nghiệm ra cái gì vậy hả?”
Cao Phong nghe bà ta nói vậy thì trầm ngâm vài giây, mặc dù không kiểm tra ra được thứ gì cả nhưng anh cũng không có thấy Lâm Vạn Quân đã làm việc quá phận. Bởi có một số chuyện, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Huống hồ Kiều Thu Vân còn từng có tiền án, nên Cao Phong không thể không đề phòng được.
“Cậu biết không, nói thực thì hôm đó, suýt chút nữa thì tôi đã bỏ thuốc cho Tuyết Mai đấy. Thuốc đó sẽ khiến con bé sinh non.” Kiều Thu Vân uống một ngụm trà rồi đột nhiên nói.
“Bà!” Cao Phong ngẩng phắt đầu dậy, trong nháy mắt, bàn tay anh siết chặt lấy ly trà, trong đáy mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
Bây giờ những chuyện bình thường không thể khơi dậy một chút cảm xúc nào của Cao Phong được nữa. Nhưng chuyện này thì có thể khơi dậy sự tàn nhẫn và sát ý trong lòng Cao Phong ngay tức khắc.
Nếu Kiều Thu Vân thực sự làm như vậy, đừng nói bà ta chỉ là người nuôi Kim Tuyết Mai khôn lớn mà dù bà ta có là mẹ ruột của cô đi chăng nữa thì Cao Phong cũng sẽ tự tay giết chết bà ta.
Nhưng lúc ấy, dù có giết bà ta đi chăng nữa thì có một số chuyện cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.
“Tại sao bà lại muốn làm như vậy?” Cao Phong híp con mắt lại, khắp người anh tỏa ra vẻ lạnh lùng.
“Ha ha…” Nhưng Kiều Thu Vân hoàn toàn không sợ hãi một chút nào, bà ta vừa cười vừa nói cứ như thể một người điên: “Bởi vì tôi muốn sống, tôi muốn sống tốt hơn đấy. Ít nhất thì cũng không bị giam ở chỗ này nữa nhỉ?”
Khóe miệng Cao Phong lộ ra một nụ cười gằn: “Bà nghĩ sau khi làm ra chuyện đó rồi mà bà vẫn còn thể sống tiếp à? Trên thế giới này, bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến Tuyết Mai thì tôi cũng sẽ khiến người đó phải trả giá gấp trăm nghìn lần. Bất kể người đó là ai!”
Kiều Thu Vân từ từ ngoảnh đầu lại, bà ta nhìn chằm chằm Cao Phong tầm mười giây rồi mới dời tầm mắt đi vì không chịu được áp lực.
“Cậu nói tôi làm như vậy thì có ích gì hả? Bên cạnh cậu có nội gián mà cậu còn không biết nữa mà!”
“Cậu còn tư cách ở đó mà nói với tôi rằng cậu có thể đảm bảo an toàn cho Tuyết Mai à? Cậu lấy cái gì để bảo đảm an toàn cho con bé đây hả?”
“Cậu thì biết chuyện gì cơ chứ? Cậu có biết nội gián bên cạnh cậu là ai không?” Kiều Thu Vân nhìn về phía Cao Phong rồi hỏi liên tiếp ba câu.
Đột nhiên Cao Phong trợn to hai mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Không phải anh kinh ngạc vì biết bên cạnh mình có nội gián mà là bởi vì Kiều Thu Vân biết chuyện này cho nên anh mới thấy kinh ngạc.
Đến ngày hôm nay thì cả Thủ đô Hà Nội này đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh, cũng vì thế mà thuộc hạ dưới quyền anh có đến hàng trăm nghìn người. Rừng càng rộng thì loại chim gì cũng có, nên khó mà đảm bảo sẽ không có người phát sinh suy nghĩ gian dối.
Cho nên Cao Phong cũng đã từng nghĩ tới chuyện có nội gián trong số thuộc hạ của mình. Thế nhưng làm sao Kiều Thu Vân lại biết chuyện này?
Nếu bà ta đã biết thì chắc chắn bà ta đã từng tiếp xúc với những người đó. Đây mới chính là chuyện khiến Cao Phong kinh ngạc, thậm chí còn khiến anh có hơi sợ hãi.
Những người chịu trách nhiệm trông coi Kiều Thu Vân đều có thể xem là những thành viên cốt cán của anh. Vì nói như thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng vẫn là mẹ của Kim Tuyết Mai, anh không yên tâm mà giao bà ta cho người ngoài.
Mà trong số những thành viên cốt cán của mình lại tồn tại nội gián, sao Cao Phong có thể không sợ hãi được đây?
“Bà từng nhìn thấy kẻ đó rồi?” Cao Phong nhíu chặt chân mày rồi trầm giọng hỏi.