“Bộp.”
“Bộp.”
Khi âm thanh vỗ tay vang lên, mười mấy người trẻ tuổi lập tức vây quanh anh ta.
Thậm chí cả những thanh niên đang chơi bi-a ở đó cũng lập tức xông tới.
Những người này mà cũng là người của tên thanh niên tóc xanh? Trong chốc lát, phía sau tên thanh niên tóc xanh đã có gân ba mươi người, ai ai cũng mang dáng vẻ lưu manh.
“Anh Minh Xung, mấy người quen nhau sao?”
Một người từ phía sau thanh niên tóc xanh bước lên.
Cao Phong nheo mắt lại, người đó chính là Quách Thành Doanh, người vừa thua cuộc.
“He he, không chỉ là quen biết…”
Tên thanh niên đi đến, cười khẩy nói: “Tôi tên là Thôi Minh Xung, nói xem chuyện lần trước và cả chuyện lần này nên giải quyết thế nào?”
Hiện tại trong lòng Thôi Minh Xung cực kỳ thoải mái.
Tối nay ra ngoài bàn chuyện với anh trai, vừa hay gặp luôn kẻ thủ của chính mình.
Bây giờ xung quanh anh có rất nhiều người.
Có phải ông trời muốn tạo cơ hội cho anh ta báo thù nên mới sắp xếp cho anh ta gặp kẻ thù trong tình huống này không? Thấy bên cạnh Thôi Minh Xung có nhiều người như vậy, lúc này Nam Phương Minh Nguyệt thấy hơi lo lắng.
Kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng không thể làm chuyện nqu ngốc được.
Cô ta có thể đối phó với bảy tám người, nhưng nơi này hơn hai mươi người, làm sao có thể đánh lại? “Cao Vũ, trước khi tôi chưa cho anh đi thì đêm nay anh vẫn là vệ sĩ của tôi…”
Nam Phương Minh Nguyệt ho một tiếng, nhích người lại gần Cao Phong.
“Kiếm được một trăm tỷ thật khó.”
Cao Phong bất lực lắc đầu.
“Nếu cô sợ, cô có thể cầu xin tôi.”
“Anh không quen biết ai cả nhưng tôi thì có, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thôi là sẽ có người tới.”
Nam Phương Minh Nguyệt đảo mắt, nói với Cao Phong.
Dòng họ Nam Phương là thế lực đứng đầu khu vực phía Nam của thủ đô, làm sao lại không thể tập hợp một ít người? Lần trước đánh nhau với Thôi Minh Xung, vì không có nhiều thời gian nên cô ta cũng không nói quá nhiều.
Hơn nữa lúc đó, Nam Phương Minh Nguyệt cũng xem nhẹ bảy tám người kia.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có hai ba mươi người.
Cho dù cô ta và Cao Phòng cùng ra tay thì cũng không thể đánh lại.
“Vậy cô giải quyết chuyện này đi.”
Cao Phong sờ chóp mũi, trả lời.
“Ha ha, sợ rồi à!”
Vậy thì anh có thể đứng sang một bên để xem”
“Trước khi rời đi, tôi sẽ cho anh một bài học cuối cùng.”
Nam Phương Minh Nguyệt cười khinh thường.
Đám Thôi Minh Xung lúc này vô cùng tức giận.
Bản thân mang theo hơn ba mươi người tới đây, Nam Phương Minh Nguyệt và Cao Phong không những không sợ hãi chút nào mà còn ở đó nói luyên thuyên sao? “Câm miệng ngay cho ông đây!”
Thôi Minh Xung hét lớn một tiếng: “Hôm nay hai người các người tất cả đều phải quỳ xuống đây cho tôi!”
Nam Phương Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, tự tin bước về phía trước.
“Cậu quen lão Sẹo sao?”
Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt một cái về phía Thôi Minh Xung.
Nghe thấy cái tên này, Thôi Minh Xung lập tức sửng sốt.
Mà những người xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó trên mặt bắt đầu có chút hồi hộp.
“Lão Sẹo? Là lão Sẹo năm năm trước chỉ một nhát dao đã chém bay một con phố à?”
“Trừ ông ta, ở thành phố này còn ai dám tự xưng là lão Sẹo chứ?”
“Mẹ tôi ơi! Vậy đúng là ông ta thật à, trời đất! Nhắc tới lão Sẹo, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, không dám tin tưởng nhìn chăm chăm về phía Nam Phương Minh Nguyệt.