Mà tất cả những người rời đi trước đó, nghe được là phỉ thuý Đế vương lục Loại Long thạch, thì lập tức quay đầu lại, vội vàng chạy về bên này.
Thậm chí có người đang đi mua nguyên liệu, khối đá thô, đang trả giá được một nửa, cũng vội vàng ném nguyên liệu thô đi chạy đến đây.
Thậm chí còn có những người bởi vì quá gấp gáp, mà trực tiếp vấp ngã ở trên mặt đất, rồi lại vội vàng đứng lên tiếp tục chạy.
Phỉ thuý Đế vương lục Loại Long thạch, nếu tin tức này được thả ra, tuyệt đối có thể oanh động toàn bộ thủ đô mất!
Thậm chí có thể oanh động náo loạn toàn độ giới đổ thạch của Việt Nam, cùng với giới ngọc thạch châu báu.
Chỉ một thoáng, toàn bộ hiện trường đã có hơn nghìn người, đều đồng loạt bao vây lấy bệ đá giải thạch, duỗi cổ nhìn về phía bên trên đài giải thạch.
Thời điểm mà sư phó giải thạch đang đánh bóng phỉ tuý, tất cả mọi người đều ngừng thở, trái tim đập nhanh, hồi hộp nhìn xem.
Mà sự chờ mong ở bên trong lòng, cũng đã đạt đến đỉnh điểm.
Nhưng, trong lòng của Thương Tuấn Hồng bây giờ lại khác biệt hoàn toàn với sự chờ mong của những người xung quanh, gương mặt anh ta giống như đã ăn phải một con ruồi, hơn nữa lại còn là kiểu phải ăn một lúc hai con ruồi!
Trước đó anh ta ra tay với Cao Phong, đã tiêu tốn hơn bảy trăm tỷ đồng để mua một khối đá thô, ban đầu cũng coi như là cực phẩm, kết quả bây giờ lại thành rác rưởi.
Mà Cao Vũ người ta, lại nhặt phế liệu mà anh ta đã ném đi, lúc đầu tưởng rằng rác rưởi, kết quả lại mở ra được Loại Long thạch cực phẩm trong truyền thuyết!
Sự chênh lệch rõ ràng và sự khác nhau mãnh liệt như vậy, ai có thể chịu đựng được cơ chứ?
Thương Tuấn Hồng cố gắng nhịn lại, dùng sức cố chịu đựng, mới không phun máu ra ngay ở đây.
Hiện tại anh ta thậm chí còn muốn xông lên đài giải thạch, cầu xin Cao Phong trả lại nguyên liệu thô đó cho anh ta!
“Cậu Hồng, cậu Hồng, cái này, cái này…” Tâm trạng ở trong lòng của Lê Tiểu Quyền thì còn phức tạp hơn.
Nhưng lần này, anh ta cũng không làm gì sai cả.
Thời điểm mà Cao Phong muốn lấy khối phế liệu đó, rõ ràng là anh ta không nguyện ý cho, ngược lại là do Thương Tuấn Hồng tự nói muốn ban thưởng cho Cao Phong mà.
Cho nên Lê Tiểu Quyền nghĩ, lần này có lẽ Thương Tuấn Hồng sẽ không trách anh ta được đâu đúng không?
Chỉ là, Lê Tiểu Quyền vừa mới mở miệng, Thương Tuấn Hồng đã tát cho anh ta một bàn tay.
Một cái tát này trực tiếp khiến cho Lê Tiểu Quyền xoay một vòng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thương Tuấn Hồng.
“Cậu Hồng, tôi….” Lê Tiểu Quyền một mặt ngơ ngác nói.
“Làm sao mà cậu không ngăn cản tôi lại?” Thương Tuấn Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi, tôi ngăn cản không được mà…” Lê Tiểu Quyền một tay ôm mặt, vẻ mặt cầu xin trả lời.
“Cậu còn dám mạnh miệng à!” Thương Tuấn Hồng lại tát anh ta một cái nữa.
Lê Tiểu Quyền cũng không dám động đậy gì cả, đành phải cứng rắn chịu trận, trong lòng vô cùng bực bội.
Nhưng sự bực bội này của anh ta, lại hoàn toàn đổ lên đầu của Cao Phong, sự thù hận đối với Cao Phong, cũng từ từ dâng cao hơn.
“Cậu nhìn cho kỹ vào, đợt lát nữa khi có phỉ thuý rồi, cậu nghĩ biện pháp lấy về cho ông đây!” Thương Tuấn Hồng thấp giọng quát.
Đó chính là phỉ thuý Đế vương lục có cấp bậc là Loại Long thạch đó, vốn dĩ là do anh ta mở ra được mới đúng!