Dương Đông Huy bật khóc, anh ta cầu xin tha thứ mà nước mắt nước mũi giàn dụa, khiến cho Cao Phong càng thêm do dự.
Cao Phong chậm rãi cúi đầu rồi nhìn con dao sắc bén trong tay.
Chỉ cần vung nhẹ xuống là có thể giải quyết Dương Đông Huy ngay tại chỗ, sau đó là xong mọi chuyện.
Nhưng đúng là vợ anh ta và đứa trẻ đó vô tội.
“Tổng giám đốc Phong, anh thả tôi ra đi, thả tôi ra rồi, tôi sẽ dắt vợ con tôi rời thành phố, cũng không dám nhắm vào ngài nữa…” Dương Đông Huy giương mắt nhìn Cao Phong.
Cao Phong có chút do dự.
Anh bị mắc kẹt trong những dòng suy nghĩ.
Giờ đây đầu anh rất rối loạn.
Vợ con của Dương Đông Huy sao, nếu họ không có anh ta thì nhất định họ sẽ không sống nổi.
Nhưng Cao Phong nhớ lại, lúc đầu Lương Minh Hiệp đã giáng một đòn chí mạng vào anh khi ở thành phố Hà Nội.
Anh mềm lòng nhưng anh không có tư cách để quản hết những thống khổ của người trong đất nước này, và anh cũng không quản được.
Vì sinh tử của người ngoài mà người bên cạnh mình phải mạo hiểm, Cao Phong không thể chấp nhận được.
Cho nên sau khi cân nhắc, Cao Phong nắm chặt con dao trong tay.
Dương Đông Huy, nhất định anh ta phải chết!
Khi ở khu thương mại Kiên Thành, anh đã bỏ qua cho Dương Đông Huy một lần, nhưng anh ta lại không biết quý trọng.
Còn mang người tới muốn mưu sát Cao Phong, tội lỗi của anh ta lần này không thể tha thứ được.
Cao Phong không muốn những chuyện này lại diễn ra ở thành phố Hà Nội nữa.
Cho nên diệt cỏ là phải diệt tận gốc!
Phải nói rằng sau khi trải qua chuyện này Cao Phong đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Anh, đi xuống, còn về vợ con anh…”
Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng, nhưng anh còn chưa nói hết thì đột nhiên Lê Tiểu Quyền hét lên.
“Anh Phong, có chuyện rồi.” Lê Tiểu Quyền cầm điện thoại di động bước tới.
“Chuyện gì?” Cao Phong khẽ cau mày.
“Tên ngu này đang nói dối anh, đến nước này rồi mà còn nói dối anh, nhất định phải giết anh ta!” Lê Tiểu Quyền nhìn tin nhắn trên điện thoại, vẻ mặt của anh ta rất khó chịu.
Cao Phong nghe vậy thì sửng sốt một chút, anh cúi đầu nhìn Dương Đông Huy một cái.
Dương Đông Huy mở to hai mắt, vội vàng dập đầu nói: “Không có, tổng giám đốc Cao, tôi không có gạt anh, con trai tôi thật sự có bệnh tim bẩm sinh…”
Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Lê Tiểu Quyền hỏi: “Tình huống gì?”
“Dương Đông Huy thật sự có con trai hai tuổi bị bệnh tim bẩm sinh.”
“Nhưng mà… tên khốn nạn này biết vợ anh ta sinh con bị bệnh tim bẩm sinh, nên đã đuổi vợ con anh ra khỏi nhà, để họ phải sống nhà trọ ở bên ngoài.”
“Trước khi đứa con được sinh ra, anh ta đã thường xuyên bạo hành vợ mình ở nhà, cãi nhau một hồi lại đánh vợ. Chuyện này có nhiều người biết, bởi vì sau khi đánh xong anh đều đi uống rượu rồi khoe khoang.”
“Quan trọng là lúc anh ta không có tiền, vợ anh ta vẫn nguyện ý đi theo hắn ta, chịu đựng vất vả bao nhiêu năm. Bây giờ anh ta đã có cuộc sống tốt hơn lại đuổi vợ con anh ta ra ngoài, suốt ngày ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài.”
Nói đến đây Lê Tiểu Quyền không thể nhịn được, anh ta tiến tới đá một cước lên mặt Dương Đông Huy, đá cho anh ta ngã chổng vó.
“Tao nói mày say thật rồi sao? Mày nói mày ăn chơi đàng điếm bên ngoài thì được mà ngay cả đứa bé đó mày cũng không cần? Mày còn mặt mũi nói là kiếm tiền cho con đi khám bệnh à?”
“Hôm qua còn có người thấy mày đi mượn tiền, mà mày còn dám nói vậy sao?”
“Mặc dù Lê Tiểu Quyền tao cũng chơi đàn bà bên ngoài, nhưng ông đây rất coi thường cái loại rác rưởi như mày ấy.” Lê Tiểu Quyền vừa mắng to vừa đạp vào người Dương Đông Huy không ngừng.
Dương Đông Huy vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ trợn mắt.
Anh ta không ngờ Lê Tiểu Quyền có thể điều tra ra sự thật nhanh như vậy.
“Anh Quyền, tôi không nói dối, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.” Dương Đông Huy ôm đầu xin tha.
Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng nói: “Có muốn gặp vợ anh rồi ba mặt một lời không?”
Nghe thế, Dương Đông Huy chết lặng, không nói thêm được gì.