Người thanh niên cười ha ha, đám người xung quanh cũng cười to.
Cao Phong thì nhíu mày, quay đầu nhìn Mạnh Tuấn Phi một cái.
Chỉ thấy trên mặt Mạnh Tuấn Phi cũng xuất hiện tươi cười, căn bản không có ý ngăn người thanh niên này lại.
“Anh trai, em đi theo anh, anh cứu em đi!”
Người phụ nữ mặc đồ đen không nói gì, một người phụ nữ khác ở bên cạnh không nói hai lời tiến lên, trên mặt là nịnh nọt.
Mấy người phụ nữ còn lại, cũng đồng loạt xông tới, ước gì có thể hiến thân ngay tại chỗ.
Mấy tên thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi, cả đám cười không khép được miệng.
“Anh Phong?”
Long Tuấn Hạo có chút không nhịn nổi, nhíu mày gọi một tiếng.
Cao Phong hơi xua tay, ý bảo Long Tuấn Hạo đừng nhiều lời.
Nói một cách khó nghe, mấy người phụ nữ này xem như chiến lợi phẩm sau chiến tranh.
Hơn nữa tiền bạc và phụ nữ, lại càng là động lực để đám đàn ông này chém giết, Cao Phong không có quyền nhúng tay.
Quan trọng hơn là, mấy người phụ nữ này chủ động mở miệng, đây gọi là hai bên tình nguyện, Cao Phong sẽ càng không can thiệp.
“Cậu Phong, cậu cảm thấy người phụ nữ kia thế nào?”
Mạnh Tuấn Phi mỉm cười với Cao Phong, chỉ người phụ nữ mặc đồ đen kia.
Cao Phong liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ đen một cái, sau đó ăn ngay nói thật nói: “Rất được.”
Người phụ nữ này cho dù là gương mặt hay dáng người, quả thật đều không thể miêu tả được.
“Vậy… Hay là tặng cho cậu Phong nhé?”
Mạnh Tuấn Phi sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi.
“Thôi, tôi không cần đâu.”
Cao Phong hơi xua tay, không giải thích quá nhiều.
“Khụ, được rồi! Vậy anh đây không khách sáo nữa.”
Mạnh Tuấn Phi cười ha ha, tiến lên hai bước nhìn người phụ nữ mặc đồ đen kia, nói: “Hay là cô đi theo tôi, tôi bảo vệ cô không chết.”
Những lời này nói ra xong, Mạnh Tuấn Phi đợi đáp án của người phụ nữ.
Nhưng người phụ nữ này không thèm để ý.
Thậm chí từ đầu tới cuối, cô ta đều không thèm nhìn Mạnh Tuấn Phi lấy một cái.
Giống như ở trong mắt cô ta, Mạnh Tuấn Phi chỉ là không khí.
“Sao thế?”
Gương mặt Mạnh Tuấn Phi đỏ bừng, trong giọng nói cũng có chút tức giận.
Hiện giờ ông ta là lão đại dẹp yên Cảnh Đông, muốn phụ nữ gì mà không có?
Mà người phụ nữ mặc đồ đen này, vậy mà không nể mặt mình, thậm chí ngay cả nói cũng không nói?
Chuyện này thật sự khiến lửa giận trong lòng Mạnh Tuấn Phi dấy lên.
Cao Phong nhìn toàn bộ mọi chuyện vẻ mặt không đổi.
Chuyện này, anh không định quản.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện bất bình, anh cũng chưa từng quản tới.
Với tâm trạng của anh hiện giờ, lại càng không vì một người xa lạ không quan trọng, đi phá hủy quan hệ giữa anh và Mạnh Tuấn Phi.
Cho nên Cao Phong vẫn luôn im lặng.
Nhưng Long Tuấn Hạo chau mày, ấn tượng tốt đối với đám Mạnh Tuấn Phi đột nhiên giảm đi không ít.
Nếu không có Cao Phong đè nặng anh ta, chỉ sợ anh ta đã sớm tiến lên ngăn cản.
“Anh Phi của chúng tôi hỏi cô đấy, con mẹ nó không nghe thấy sao?”
Một thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi tiến lên, chỉ vào mũi người phụ nữ mặc đồ đen chửi ầm lên.
“Mẹ kiếp! Giả thanh cao gì chứ? Cô có thể tới nơi này, vậy cô không phải người tốt đẹp gì!”
“Con mẹ nó lại dây dưa lằng nhằng, bây giờ ông đây lột quần áo cô.”
Mấy người thanh niên vây quanh người phụ nữ mặc đồ đen này, mở miệng mắng những lời không sạch sẽ.
“Anh Phong?”
Long Tuấn Hạo sờ đầu, lại kêu to một tiếng.