Chẳng lẽ vừa rôi Cao Phong ở phía sau bọn họ, chính là đang làm những chuyện như thế này sao? Lúc này, Nam Phương Minh Nguyệt mới đột nhiên nghĩ đến, mới vừa rồi, khi cô ta đang chiến đấu với những người trước mặt, vân không có thời gian quan tâm đến phía sau mình.
Mà toàn bộ quá trình chiến đấu, phía sau cũng đúng là không có người nào tới đánh lén.
Chẳng lẽ, những người đánh lén phía sau đều là bị Cao Phong dọn dẹp sạch sao? Đúng là sau khi Nam Phương Hòa Trạch giải quyết hết hai người kia, quay đầu nhìn thấy Cao Phong đã đứng thu tay lại, anh ta lại hừ lạnh một tiếng.
Ở trong lòng anh ta, Cao Phong lại một lần nữa làm một vị khách đứng xem.
Cao Phong khinh thường giải thích quá nhiều, Nam Phương Minh Nguyệt cũng không hề nói nhiều.
Thời gian dân trôi qua.
Lúc này, trên lôi đài thi đấu chỉ còn lại không tới một trăm người.
Một nhóm hơn ba trăm người dự thị, bị loại bỏ hơn hai trăm người.
Lúc này chỉ mới mười phút trôi qua mà thôi, trung bình mỗi phút đều có hơn hai mươi người bị đánh xuống.
Nói cách khác, ba giây sẽ có một người đào thải.
Đến bây giờ, Dòng tộc nhà họ Nam Phương vẫn còn có thể có bốn người ở trên lôi đài đã là chuyện cực kỳ khó khăn rồi.
Ít nhất ở Hội thi võ thuật lân trước, Dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng không còn sót lại nhiêu người như vậy.
Lúc này, có khoảng tám mươi vị tuyển thủ còn đứng trên lôi đài.
Hơn nữa tám mươi người này đều tiêu hao khác nhiều thế lực rồi.
Bọn họ đều đang rối rít há miệng thở hổn hển.
Những người này đều ăn ý không tiếp tục chiến đấu mà cho đối phương, cũng là cho mình cơ hội được hít thở không khí một chút.
Lần này, ngay cả Miêu Chính Vũ cũng không mở miệng nói nhiều.
Bởi vì ai cũng biết, sau những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi này, bọn họ sẽ bắt đầu một lượt bùng nổ cuối cùng.
Đến lúc đó, ai thăng cấp, ai bị loại cũng sẽ cho ra một kết quả cuối cùng.
Đôi mắt đẹp của Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thoáng qua toàn bộ lôi đài, ghi nhớ rõ tình thế xung quanh.
Đúng là Hứa Vĩnh Hạo của nhà họ Huỳnh còn đứng trên đài.
Hơn nữa, có vẻ Hứa Vĩnh Hạo cũng không có phí bao nhiêu sức lực, thậm chí anh ta cũng không thở mạnh chút nào.
Toàn bộ mọi người trên lôi đài cũng chỉ có hai người Hứa Vĩnh Hạo và Cao Phong là có vẻ chẳng mệt nhọc bao nhiêu.
Lúc này, khóe miệng Hứa Vĩnh Hạo để lộ ra một nụ cười hài hước, trong mắt lại là tràn đây giêu cợt, đứng ở một góc của lôi đài và nhìn về phía nhóm người Nam Phương Minh Nguyệt.
“Chị họ! Vừa rồi, những người tấn công chúng ta đều là người thuộc những dòng họ có quan hệ tốt với nhà họ Huỳnh!”
Nam Phương Hòa Trạch nhẹ nhàng nhíu mày, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Hừ! Trong những cuộc thi đấu thế này, ai cũng vì đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, loại chuyện này quá bình thường!”
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng không hề để ý bao nhiêu.
Cao Phong im lặng suy nghĩ trong hai giây, sau đó nói: “Nếu nói về chiến đấu riêng lẻ, những người khác đều không đáng phải sợ, Hứa Vĩnh Hạo uy hiếp lớn nhất của chúng ta.”
“Còn cần anh nói ra à? Tôi cũng biết điều đó!”
Nam Phương Hòa Trạch không nhịn được trả lời.
Cao Phong ngậm miệng không nói thêm gì nữa, ánh mắt lạnh nhạt không thèm quan tâm, chỉ nhìn thoáng qua xung quanh rồi âm thầm ghi nhớ vị trí của mọi người trên lôi đài.
Hai phút nhanh chóng trôi qua, trên lôi đài còn dư lại hơn tám mươi người.
Sau khi khôi phục một chút thể lực, bọn họ lập tức nhao nhao, muốn thử đứng lên một lần nữa.
Có bốn mươi chín người được thăng cấp, bây giờ vẫn còn phải loại bỏ gân một nửa tuyến thủ, lúc này bọn họ đều không muốn và không chịu thu tay lại.
Hứa Vĩnh Hạo nhìn bốn người Cao Phong, khóe miệng thoáng qua một cụ cười lạnh nhạt, đầy ý nghĩa sâu xa.
Sau đó, Hứa Vĩnh Hạo nhìn về phía một tên thanh niên bên cạnh mình.
Trong nháy mắt, người thanh niên này lập tức gật đầu một cái, âm thầm làm ra một động tác tay.