Thật ra anh ta rất muốn làm gỏi đám người Cao Phong từ phía sau, thế nhưng bọn họ có làm được không đây?
Một trăm chiếc ca nô hơn nghìn người chỉ trong hai phút đã bị pháo và đạn làm nổ nát vụn, anh ta còn dám làm gì nữa sao?
Ngoại trừ hội tụ đến trên đảo trung tâm, kết hợp một chỗ tiến hành phản kích đám người Long Tuấn Hạo, Cao Anh Hạo không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào khác.
Hiện tại chỉ hy vọng, Cao Phong không dùng đạn pháo để oanh tạc hòn đảo này thôi.
Nghe được Cao Anh Hạo hạ lệnh, rất nhiều binh sĩ họ Cao vội vã chạy về phía máy bay của nhà họ Cao, muốn khởi động máy bay.
“Nhắm chuẩn cho tôi! Không chừa một tên nào!”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh một lần nữa.
“Sịt!” Long Tuấn Hạo hít vào một ngụm khí lạnh, rất đau lòng hỏi: “Anh Phong, bắn cả máy bay sao? Cái này…”
“Bắn!” Mặt Cao Phong không đổi sắc.
Tuy nói máy bay trực thăng rất đáng giá, nhưng nếu để cho bọn Cao Anh Hạo lái, áp chế được hoả lực trên không trung, không biết sẽ có bao nhiêu binh sĩ Phong Hạo phải bỏ mạng.
“Vâng!”
Long Tuấn Hạo không do dự nữa, bắt đầu hạ lệnh.
“Phanh uỳnh! Phanh uỳnh!”
Binh sĩ Phong Hạo đều có tố chất không thể chê, chỉ nháy mắt sau khi hạ lệnh đã trực tiếp bắt đầu chấp hành.
Dù sao thì binh sĩ nhà họ Cao cũng chỉ được tiến hành huấn luyện trên đảo, chung quy là một đám lý luận suông, không có vài thứ có thể đánh.
Mà binh sĩ Phong Hạo còn sống sót ra từ nơi Tam Giác Vàng ăn thịt người kia đã trải qua vô số cuộc chiến súng thật đạn thật, ai mà không dũng cảm và thiện chiến?
Sự chênh lệch này không phải thời gian ngày một ngày hai là có thể đuổi kịp.
“Phanh uỳnh! Ầm ầm!”
Mười chiếc máy bay ở trên đảo nhà họ Cao bị đạn pháo bắn trúng trong nháy mắt, lúc này nổ thành nhiều mảnh nhỏ.
Bình xăng của máy bay gặp va chạm gây ra trận nổ thứ hai, phát ra âm thanh điếc tai nhức óc.
Không đến một phút, mười chiếc máy bay chỉ còn lại dàn khung vỡ vụn.
Các tấm kim loại và sắt ở bên ngoài toàn bộ bị nổ tung thành nhiều mảnh.
Những binh sĩ nhà họ Cao vốn đang định lên máy bay để điều khiển hoàn toàn há hốc mồm.
Cứ như vậy, bọn họ liền mất đi lực lượng áp chế trên không trung!
Thứ còn dư lại duy nhất chính là đám người đang liều mạng ở trên đảo chống lại Long Tuấn Hạo.
“Làm sao giờ!”
“Máy bay của ông đây!”
Cao Anh Hạo cắn chặt hàm răng kẽo kẹt kẽo kẹt, tay bỗng dưng nắm chặt.
“Đánh! Không cho phép để cho bọn họ tiến lên! Đánh!”
Hai mắt Cao Anh Hạo đỏ bừng, không ngừng hạ lệnh với thuộc hạ.
Hơn mấy nghìn binh sĩ họ Cao cũng không do dự nữa, cầm vũ khí mạnh trong tay, điên cuồng bắn phá về bên bờ.
Dưới sự áp chế của nguồn hoả lực cực mạnh này, bất luận là người nào cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.
“Ong ong ong!”
Máy bay đáp xuống trên boong thuyền, Cao Phong chắp hai tay sau lưng nhìn cảnh tượng ở đảo, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
“Anh Phong, có mệnh lệnh gì không?” Long Tuấn Hạo cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu hỏi.
“Nếu có đầu hàng thì có thể không giết.”
“Người chống cự giết! Không! Tha!!”
Cao Phong nói từng chữ, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, giống như tử thần và ác ma.
Dù sao nơi này cũng có trên mười nghìn người, nếu như giết hết toàn bộ thì thật không có khả năng.
“Đội có kính chống đạn đi đầu, còn lại đi theo sau!”