Đối với tình yêu mà cha mẹ dành cho con cái, đương nhiên Cao Phong sẽ không ghen tuông.
Giống như Kim Ngọc Hải yêu thương Kim Tuyết Mai, anh vui còn không kịp.
“Trước đây em cảm thấy… số em thật thảm.”
“Bây giờ em lại thấy, em rất hạnh phúc!”
“Ngoại trừ anh ra thì trên thế giới này vẫn còn một người đàn ông khác cũng yêu em, em thực sự rất hạnh phúc.” Kim Tuyết Mai dựa đầu vào ngực Cao Phong, nói ra lời từ tận đáy lòng.
“Ôi, người đàn ông khác? Em mà còn như vậy thì anh sẽ ghen đó.” Cao Phong khẽ mỉm cười, ngửi mùi tóc bên tai Kim Tuyết Mai.
“Aiz da, cái đó không giống nhau mà! Cũng như em yêu anh thì mẹ anh cũng là người phụ nữ khác đó, bà ấy cũng yêu anh còn gì.” Kim Tuyết Mai hơi xấu hổ.
Cao Phong nghe vậy thì sững sờ, sau đó lắc đầu cười khổ: “Không, mẹ anh… bà ta không yêu anh.”
“Anh lớn thế này rồi mà bà ta chưa từng ôm anh được cái nào, thậm chí khi anh còn nhỏ, anh cố tình vấp ngã trước mặt bà ta chỉ vì muốn bà ta nhìn anh một cái, thử bà ta có thể nâng anh dậy không.”
“Nhưng bà ta chẳng làm gì cả! Bà ta làm như không nhìn thấy gì, quay người bỏ đi.”
Cao Phong than thở, rồi nhắc lại ký ức hồi nhỏ.
Kim Tuyết Mai nghe anh nói thì hơi bất ngờ, không nhịn được vươn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Cao Phong.
Cao Phong rất ít khi kể cho cô nghe chuyện nhà họ Cao, cô cũng không chủ động hỏi anh về vấn đề này.
Bởi vì cô biết, Cao Phong đã phải chạy trốn khỏi nhà họ Cao thì chắc chắn cuộc sống ở đó không tốt đẹp gì.
Bây giờ nghe Cao Phong tình cờ nhắc lại thì trong lòng cô chỉ thấy đau lòng mà thôi.
“Anh Phong, mặc kệ người khác có yêu anh hay không thì Tuyết Mai vĩnh viễn luôn yêu anh!”
“Em sẽ bù đắp cho anh tất cả những tình yêu mà anh thiếu.” Kim Tuyết Mai ôm chặt Cao Phong hơn.
“Được.” Cao Phong cười, gật đầu.
“Còn nữa, nếu như chúng ta sinh con gái thì anh sẽ có thêm một người phụ nữ yêu anh rồi!” Kim Tuyết Mai nghĩ sẽ rất hạnh phúc.
“Đúng đúng đúng!” Cao Phong nghe đến đây thì vui vẻ trở lại ngay tức khắc.
“Ha ha!”
Kim Tuyết Mai bật cười, cô biết Cao Phong sẽ không cưỡng lại được khi nhắc đến con gái mà.
Thấy tâm trạng Cao Phong tốt hơn rồi thì Kim Tuyết Mai mới dám nói đến chuyện khác.
“Nhưng mà em vẫn không hiểu, tình đồng chí đồng đội lại sâu đậm đến vậy sao?”
“Chú Long chỉ vì lời hứa với cha em mà có thể trả một cái giá lớn như thế.” Kim Tuyết Mai lẩm bẩm một câu.
Cao Phong nghe vậy thì gật đầu thật mạnh.
“Đúng vậy! Trong lúc vào sinh ra tử, tình cảm giữa đồng đội với nhau thực sự rất nặng.”
“Em nhìn chú Quân đó, lúc trước là người đi theo ông nội anh.”
“Sau đó ông nội giao anh cho ông ta, bảo ông ta chăm sóc anh thật tốt.”
“Từ đó ông ta dốc lòng giúp đỡ anh, chưa từng oán hận câu nào.”
“Đây chính là tình cảm giữa đàn ông với nhau, không thể nói rõ ràng, thậm chí khiến người ta không thể nào hiểu nổi, nhưng có lúc có thể giao cả tính mạng cho đối phương.” Cao Phong than nhẹ một câu.
“Tình cảm giữa đàn ông với nhau sao?” Kim Tuyết Mai suy nghĩ một lúc, sau đó nói nhỏ: “Anh và Tông Trạch thì sao? Hai người cũng là anh em!”
Kim Tuyết Mai nhắc đến Liễu Tông Trạch, Cao Phong lại im lặng suy ngẫm.
Một lúc sau, anh không nhịn được lắc đầu cười khổ.
“Anh em sống chung với nhau được thì chỉ có trong truyện “Thủy Hử” mà thôi.”
“Nếu như không thể hòa thuận thì sẽ biến thành “Bến Thượng Hải.””
“Anh không muốn như vậy, nhưng cái này không phải chuyện anh có thể quyết định được.”
Nơi đáy mắt Cao Phong lóe lên nỗi tâm tư phức tạp, trong lòng đau nhói.
Chính vì phần tình cảm sâu nặng này nên mới để ý.
Liễu Tông Trạch đã từng nói ra mấy lời đó, sao Cao Phong có thể không để tâm chút nào được chứ?
Nếu như là người khác thì Cao Phong chẳng thèm đứng nghe anh ta nói.
“Được rồi, không có chuyện gì đâu, Tông Trạch và Tuấn Hạo đều là người trọng tình nghĩa, giữa các anh nhất định sẽ không thể biến thành “Bến Thượng Hải đâu!””
Kim Tuyết Mai vươn tay ra vỗ ngực Cao Phong, nhẹ nhàng an ủi.