Chỉ cần Cao Phong ra tay, chắc chản bọn họ sẽ ngã xuống như ngả rạ.
Những võ giả kia ở trước mắt Cao Phong giống như là học sinh tiểu học đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm vậy.
“Là võ giả đấy…
Không phải những võ giả này yếu, mà là do thực lực của Cao Phong rất mạnh mà thôi.”
Nam Phương Minh Nghị hơi híp mắt lại, trong ánh mắt vẩn đục của ông ta lóe lên một tia sáng.
Video đã gần chiếu xong, Cao Phong liên xoay một vòng 360 độ trong không trung, trong nháy mất anh đã đá ngã lăn năm người, lại đánh cho bốn người khác bay ra xa.
“Thảo nào trước đó cậu ta lại kiêu ngạo như vậy, thì ra là cậu ta có võ công rất cao.”
“Chỉ với thực lực này của cậu ta, e là tất cả võ giả ở Thành phố Hòa Bình này cũng không đấu lại cậu ta đâu!”
Nam Phương Minh Nghị đánh giá rất cao Cao Phong.
“Nếu như cậu ta dùng thực lực như trong video này mà đối phó với tôi, chỉ sợ rằng bây giờ tôi đã không còn đứng ở đây được nữa rồi”
Thiết quyên Lý Cương cũng ngao ngán thở dài.
Trước kia, trong lòng ông ta còn có chút không phục, cảm thấy Cao Phong chỉ là loại tầm thường, chẳng qua cậu ta chỉ được cái mồm mà thôi.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy Cao Phong ra tay thì sự không phục trong lòng ông ta cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Cao Phong đã nương tay cho ông ta ở lần trước rồi, mà đến tận bây giờ ông ta mới biết được điều đó! “Nam Phương An Khang, một năm nay con có liên hệ với hai nhà có truyền thống võ thuật trong thành phố không?”
Nam Phương Minh Nghị trâm ngâm hai giây, sau đó ông ta trực tiếp quay đầu nhìn về phía Nam Phương An Khang và nói.
“Cha, không có, căn bản là bọn họ có thèm nhìn tới chúng ta đâu.”
Nam Phương An Khang lắc đầu.
“Được! Cha muốn chọn ngày hẹn gặp Cao Phong lần thứ hai, lần này, chúng ta phải nhún nhường cậu ta một chút.”
“Năm nay thành phố Hòa Bình cũng tổ chức hội thi võ thuật, cha muốn để cho Cao Phong đại diện cho gia tộc nhà Nam Phương tham gia cuộc thi lần này.”
Nam Phương Minh Nghị nói với giọng điệu chắc nịch.
Nghe những lời ấy, Nam Phương An Khang và hai người còn lại vô cùng sững sờ.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ đâu! Chuyện như vậy, người bình thường muốn có cơ hội cũng không có, chứ đừng có nói là được tham gia cuộc thi võ thuật.
Cao Phong cũng không phải là người của những nhả có truyền thống võ thuật, anh ta làm gì có tư cách tham gia hội thi chứ? “Ông nội, cho dù anh ta có tư cách tham gia, nhưng mà cháu nghĩ rằng anh ta cũng sẽ không tham gia đâu.”
“Loại người như anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với quyền lực và tiền tài mà thôi.”
Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi.
“Minh Nguyệt, không phải là cháu đã quên rằng người đứng đầu hội thi võ thuật ở thành phố Hòa Bình sẽ có quyền lợi như thế nào rồi sao?”
Nam Phương Minh Nghị quay đâu nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.
Nam Phương Minh Nguyệt sững sờ, sau đó cô ta nói ngay theo bản năng rằng: “Người đứng đầu hội thi võ thuật ở thành phố Hòa Bình sẽ có quyền lợi là…
có địa vị cao nhất, bất kỳ nhà có truyền thống võ thuật nào ở Thành phố Hòa Bình cũng đều phải nghe theo và tôn người đó lên đầu…”
“Nếu như người nào có thể giành được vị trí người đứng đầu hội thi võ thuật ở thành phố Hòa Bình…
sẽ có thể chỉ huy toàn bộ võ giả của thành phố Hòa Bình!”
“Không sai!”
Nam Phương Minh Nghị khẽ gật đầu, ông ta nói răng: “Cao Phong có dã tâm, cũng có thực lực, thế nhưng cậu ta lại thiếu một cơ hội.”
“Mà gia tộc nhà Nam Phương chúng ta lại biết thời biết thế, chúng ta có thể cho cậu ta cơ hội này, đồng thời quan hệ của chúng ta với cậu ta cũng có thể tiến thêm một bước.”
“Quan trọng nhất là, nếu như cậu ta có thể đại diện cho gia tộc nhà Nam Phương của chúng ta tham gia hội thi và giành chiến thẳng thì địa vị của gia tộc nhà Nam Phương chúng ta cũng sẽ tự được nâng lên, đến lúc đó chúng ta cần gì phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc nữa?”
Nam Phương Minh Nghị hừ lạnh một tiếng.