“Cái này…
Nam Phương Minh Nguyệt dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Nam Phương An Khang, cô ta hỏi: “Cha, chúng ta thực sự không quan tâm đến chuyện này sao?”
“Phải quan sát tình huống đã, nếu thực sự không ổn thì cha sẽ ra tay.”
Nam Phương An Khang trả lời.
Nghe thấy Nam Phương An Khang nói như vậy, Nam Phương Minh Nguyệt gật đầu, trong lòng của cô ta không khỏi thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, hai cha con của Dương Tuấn Minh đã bắt đầu ra tay, quả nhiên không ngoài dự đoán của Cao Phong.
Vê phân đối tượng để ra tay, sự lựa chọn hàng đầu của bọn họ chính là bất động sản Thịnh Thăng.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, mối quan hệ của bất động sản Thịnh Thăng và Cao Phong rất thân thiết, rất có khả năng anh chính là ông chủ của bất động sản Thịnh Thăng.
Cho dù Cao Phong có phải là ông chủ của bất động sản Thịnh Thăng hay không, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua bất động sản Thịnh Thăng.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Trụ sở chính của công ty bị người khác đập phá, chuyện này đã khiến cho bọn họ vứt hết mặt mũi với người khác, trong lòng lại phải kìm nén một cơn tức giận.
Nếu bọn họ không làm ra một chút gì thì sau này bất kỳ ai cũng có thể hành động như vậy, đúng chứ? Cho nên, bọn họ quyết định bất động sản Thịnh Thăng chính là đối tượng ra tay đầu tiên của họ, dùng nó để giết gà dọa khỉ.
“Một xí nghiệp tư nhân nho nhỏ mà cũng dám dẫm lên xí nghiệp Dương Nhật của tôi à?”
“Cậu ta cho rằng Dương Nhân này là ai, lăn lộn ở thị trấn Biển Đông nhiều năm như vậy, tất cả đều lãng phí sao?”
“Lúc này, chúng ta nhất định phải giết gà dọa khỉ!”
Cha của Dương Tuấn Minh, Dương Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, dùng tay ném bể một cái bình hoa cổ.
“Cha, con nhất định phải khiến cho Cao Vũ quỳ gối trước mặt chúng ta!”
Dương Tuấn Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Nhân quay đầu nhìn thư ký, nói: “Hiện tại tiến độ đến đâu rồi?”
“Thưa chủ tịch Dương, chúng ta đều đã sắp xếp người ở mọi nơi, lúc này bọn họ đã toàn lực ra tay với bất động sản Thịnh Thăng rồi.”
“Tôi đã sắp xếp hết mọi việc, trong vòng một tiếng đồng hô, bất động sản Thịnh Thăng sẽ phải chịu một đòn nặng.”
“Đến lúc đó, Vũ Hoàng Lê của bất động sản Thịnh Thăng, nhất định sẽ lôi kéo tên Cao Vũ kia cùng nhau quỳ gối trước mặt chủ tịch để câu xin tha thứ.”
Thư ký cười nhạt và cực kỳ tự tin đưa ra câu trả lời.
“Tốt! Tốt! Ông đây sẽ chờ cậu ta quỳ xuống đất để cầu xin tha thứ!”
Dương Nhân nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, lúc này ông ta ngồi trên chiếc ghế xoay tại bản chủ tịch.
Vê chuyện đối phó với bất động sản Thịnh Thăng, ông ta cũng không thèm để ý một chút nào, càng không có bất kỳ sự căng thẳng nào.
Bất động sản Thịnh Thăng đã phát triển ở thị trấn Biển Đông bao lâu rồi? Tính toán đâu ra đấy thì cũng không đến nửa năm, nhiều lãm thì cũng chỉ vài tháng mà thôi.
Mà xí nghiệp Dương Nhật là công ty địa phương lâu đời, đương nhiên điều đó sẽ chiếm một lợi thế rất lớn.
Cho dù là so sánh về mối quan hệ, lai lịch hay nguồn lực tài chính thì bất động sản Thịnh Thăng đều không phải đối thủ của xí nghiệp Dương Nhật.
Đồng thời lúc này đây, Dương Nhân không có ý định tạo bất kỳ cơ hội nào cho bất động sản Thịnh Thăng.
Trên đường đi phải giải quyết một ít thế lực của bất động sản Thịnh Thăng.
Trong giới kinh doanh, tự nhiên sẽ có đối tượng hợp tác của xí nghiệp Dương Nhật, bọn họ cùng nhau công kích bất động sản Thịnh Thăng.
Mặt khác, Dương Nhân còn có thể vận dụng mối quan hệ của mình, khiến cho những cơ quan chuyên môn tiến hành điều tra bất động sản Thịnh Thăng.
Đã là người điều hành công ty thì tài khoản của ai có thể trong sạch được chứ? Nếu người của chính phủ muốn điều tra anh, thì bọn họ nhất định sẽ tra ra một vài điểm vi phạm quy định gì đó.
Cho nên, lúc này bất động sản Thịnh Thăng đã tràn ngập nguy cơ, sắp đứng trước nguy cơ bị thâu tóm và phá sản.