Sau khi biết Tập đoàn Thiên Long sẽ củng cố lại địa vị ở Hội làm ăn Hà Nội, Ngô Minh An không còn sở Cao Phong một chút nào nữa.
Anh ta cũng không kính trọng Lâm Vạn Quân như trước.
“Sản phẩm tiếp sau đây là một món vũ khí.” Tô Ngọc Khê cười nhìn khán giả.
Sau khi nhìn đến Lâm Vạn Quân, ý cười trong mắt cô ta càng trở nên đậm hơn.
Trong lòng Lâm Vạn Quân chủng xuống, anh ta vô thức nhìn Cao Phong.
“Xem đã rồi nói.” Cao Phong bình tĩnh nói.
“Đem đổ lên bục.” Đợi sau khi tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung lên sân khấu, Tô Ngọc Khê vỗ tay.
Hai nhân viên lập tức bề một vật có chiều dài lên, ánh mắt của mọi người đều di chuyển theo vật đó.
Vật dài được đặt trong hộp gỗ, ở bên trên hộp gỗ được phủ một tấm vải, vậy nên không thể nhìn thấy bên trong là vật gì.
Càng không nhìn được, mọi người càng tò mò. Đây rốt cuộc là vũ khí gì vậy?Sao dạng đấu giá đó cổ mà lại lấy vũ khí ra vậy? Lẻ nào đây là loại vũ khí có thể trừ tà sao?
Mọi người suy đoán rất sôi nổi, có người không kiểm chế nổi còn đứng hẳn lên, nhìn lên phía bục,
Tô Ngọc Khê cũng không nhiều lời, bình tĩnh cười, mờ tấm vải che ra.
Một thanh kiếm dài sắc bén hiện ra dưới ánh sáng rực rỡ.
Chuôi kiếm có màu đỏ sẫm hiếm thấy, lưỡi kiếm sắc bén và tỏa sáng, lấp lánh trước mắt người nhìn.
Trên thân kiếm dường như còn khắc vài chữ, hơn nữa càng gần về mũi kiếm còn có hình lá rụng và vài rãnh hình hạt mưa.
Trồng hoa văn trên kiểm như một bức tranh là rụng bay trong gió dưới cơn mưa mùa thu.
Tô Ngọc Khê chậm rãi cầm thanh kiếm lên, lúc này hoa văn càng được hiện ra rõ hơn.
Có người phản ứng nhanh, lập tức cảm thấy ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía Lâm Vạn Quân.
Lúc này Lâm Vạn Quân và Cao Phong ở bên cạnh đều vô cùng bình tĩnh, tâm trạng không có chút dao đông nào.
“Cô Khê, đây là kiểm cổ từ thời đại nào vậy? Có phải kiếm có thể cứu thiên tai, trừ tà không?” Có người
hỏi.
“Không phải như vậy.” Tô Ngọc Khê khẽ cười, giả cao thanh kiếm trong tay lên.
“Vậy thì là thứ gì?” Rất nhiều người đều nghi ngờ khó hiểu.
“Thanh kiếm này chỉ là một thanh kiếm binh thường ở thời đại gần đây mà thôi, là do Hội làm ăn Hà Nội đã chế tạo ra.” Tô Ngọc Khê chậm rãi lên tiếng giải thích.
Nghe xong câu này, rất nhiều người không còn
hứng thú nữa. Một thanh kiếm như vậy có thể tìm được ở nơi
chuyên nghiệp hơn, sao phải phí tiền đầu giả chứ
Tuy là mục đích để làm từ thiện, thế nhưng những bình hoa cổ đó vẫn có giá trị sưu tầm nhất định, thanhkiếm dài kia thật sự không có gì thú vị.
“Ha ha.” Cao Phong khẽ cười, trong mắt hiện lên một tỉa đùa giớn.
Anh đã đoán ra ý ẩn sâu trong thanh kiếm này, cũng đoán ra được ý đồ của Hội làm ăn Hà Nội rồi.
Tô Ngọc Khê lại nhìn Lâm Vạn Quân một cách không rõ ràng một lần nữa, sau đó cô ta khẽ vuốt lên thân kiểm, nói: “Đây là một thanh kiếm dài bình thường, thế nhưng lại không hề bình thường”
“Kỹ thuật chạm khắc hoa văn ở trên này xuất phát từ kỹ thuật mà nhà họ Tôn ở thành phố Hà Nội tạo ra, đã rèn qua chín chín tám mốt lần.”
“Ngoài ra, dù là lưỡi hay đầu của thanh kiếm này đều được tôi luyện bằng kim cương, mũi kiếm vô cùng sắc bén, tượng trưng cho sự chặt đứt tất cả, cho sức mạnh vô địch.”
Tô Ngọc Khê nói đến đây, mọi người lại trở nên hứng thủ một lần nữa.
Thế mà lại là kỹ thuật gia truyền của nhà họ Tôn ở Hà Nội, còn sử dụng kim cương làm nguyên liệu?
Ai mà không biết kim cương quý giá như thế nào, độ cứng cũng rất cao nữa, những loại kiếm thủy tinh bình thường cũng chỉ có một ít kim cương ở bên trongthôi đã có thể dễ dàng cắt đứt đồ gốm hay kính rồi.
Bây giờ toàn bộ thanh kiểm này đều được làm từ kim cương, vậy thì còn sắc bén đến mức nào chứ
“Thủ vị đẩy, mau chóng ra giả.”
“Đúng đúng, đổ Hội làm ăn Hà Nội tự mình sản xuất ra, vậy thì có ý nghĩa không tầm thường rồi.”
Rất nhiều người trở nên vô cùng hứng thủ.
“Tên của thanh kiếm này là Thu Phong.” Tô Ngọc Khê không vội vã lên tiếng, giới thiệu thêm một câu
nữa.