Chỉ trong một lát, máu tươi trong miệng của Cao Bằng đã chảy xuống chăn của giường bệnh, toàn thân anh ta đau nhức run rẩy.
“Phốc!”
Cao Bằng phun ra một ngụm máu tươi và một cục máu to, chắc cục máu dó đó chính là lưỡi của anh ta.
\Thanh niên áo đen kia thả Cao bằng ra, sau đó cất dao găm đi rồi đứng sang một bên.
Còn Cao Bằng run rẩy đau khắp người, trên mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi và máu tươi liên tục chảy xuống giường.
“Hóa ra cắt lưỡi tự tử cũng không chết được,không có lưỡi cậu vẫn sống được à?”
Cao Phong lạnh nhạt nhìn Cao Bằng, trong mắt anh không có sự thương xót, mà chỉ có niềm vui thôi.
Đó là một niềm vui sau khi báo thù xong.
Cao Bằng muốn chết thì Cao Phong sẽ không để cho anh ta chết.
Anh ta đã làm những chuyện không bằng con người như vậy, nếu để cho anh ta chết dễ như vậy không phải là đang giúp anh ta à.
“Cậu nên vui mừng vì cha cậu vẫn còn có lợi ích với tôi.”
“nếu không hôm nay tôi sẽ tra tấn cậu để trên người cậu xuất hiện một chăm vết cắt.”
Cơ thể Cao Phong hơi nghiêng về phía trước, sau đó anh lạnh lùng nhìn Cao Bằng, ánh mắt anh rất bình tĩnh.
Cả người Cao bằng run rẩy, anh ta muốn nói cái gì đó nhưng mở miệng ra không nói được câu nào cả.
“Việc này không có làm sao, cho tôi thêm một chút thời gian nữa tôi sẽ đưa cậu về đảo trung tâm ở nhà họ Cao.”
“Cậu cứ ở đây đợi tôi đi.” Cao Phong lạnh nhạt nói xong thì quay người rời đi.
Còn tên thanh niên mặc áo đen kia thì xoay người đi ra ngoài tìm bác sĩ đến cấp cứu cho Cao Bằng.
Bây giờ chưa phải là lúc để cho Cao bằng chết.
Loại trải nghiệm liên tiếp giữa sự sống và cái chết này có thể cho Cao Bằng biết thế nào là đau khổ thật sự.
Sau khi Cao Phong rời khỏi bệnh viện thì anh sai người đặt cho anh một tấm vé tàu hỏa đến Nội Thành.
Tuy nói ngồi máy bay sẽ đi nhanh hơn, nhưng lần này Cao Phong đến Nội Thành vẫn phải dùng thân phận giả để dấu người khác.
Vì anh không muốn xảy ra những rắc rối không cần thiết nên anh đi tàu hỏa đến Nội Thành là thích hợp nhất.
Trên tàu hỏa người tốt với người xấu lẫn lộn, nên khi đi tàu hỏa sẽ không xác minh thân phận chặt chẽ như máy bay và tàu siêu tốc.
Còn đám người Long Chí Minh không có người nào đi cùng Cao Phong cả.
Có Lâm Vạn Quân ở đây, anh sẽ sắp xếp công việc cho Lâm Vạn Quân.
Có Lâm Vạn Quân quản lý ở thành phố Hà Nội thì Cao Phong không còn lo gì nữa.
Chuyện ở đây anh đã xử lý xong, bây giờ cũng là lúc anh bắt đầu về Nội Thành.
…
Cùng lúc đó.
Ở hòn đảo phía bắc của nhà họ Cao, Cao Anh ahoj đã tỉnh lại.
Những người họ hàng xa của nhà họ Cao tất cả đều im lặng đứng chờ ở trong phòng.
Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn đối đầu với Cao Phong, nên vì vây bọn họ đều đứng bên cạnh Cao Anh Hạo để người đứng đầu trong nhà này bây giờ là Cao Anh Hạo quyết định.
Mạng sống sau này của bọn họ đã trói chặt với Cao Anh Hạo, nên bọn họ rất quan tâm đến an toàn và tính mạng của Cao Anh Hạo.
“Tôi muốn giết chết Cao Kình Thiên!”
Đây là câu nói đầu tiên của Cao Anh Hạo sau khi tỉnh lại.
“Tôi muốn làm cho Cao Kình Thiên sống không được mà chết cũng không xong! Tôi muốn chèn ép cậu ta ở khắp nơi để cậu ta phải quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tha thứ!”
Đây là câu nói thứ hai của Cao Anh Hạo.
Trong sâu thẳm đôi mắt của Cao Anh Hạo là sự căm ghét và hận thù với Cao Phong, ánh mắt này làm mọi người xung quanh ta ta run sợ.
Trải qua những chuyện này, thì cục diện của Cao Phong và Cao Anh Hạo không thể khôi phục được như này trước.
“Anh Hạo, bây giờ Cao Kình Thiên không có tư cách tiến vào biển của nhà họ Cao.”