Cao Phong không trả lời, nhưng khóe miệng kia lại lộ ra một nụ cười khó mà giấu được, sau đó lại chậm rãi nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Kim Tuyết Mai vào trong ngực.
“Hừ!” Kim Ngọc Dung cố gắng khống chế tâm trạng của chính mình, vất vả lắm mới chuyển được tầm mắt ra khỏi sợi dây chuyền kim cương Trái tim của Biển xanh kia, sau đó quay đầu đi về phía cửa phòng làm việc.
Nếu như còn không chịu đi nữa, vậy thì chẳng lẽ thật sự muốn ở lại chỗ này để gọi Cao Phong là cha hay sao?
Cô ta cũng không có sự quyết đoán đến như vậy giống như Hạ Vy, lại thật sự có thể gọi Cao Phong một tiếng cha được.
“Nhớ cho kỹ lấy, ngày mừng thọ của bà nội đừng có tới trễ: Nếu không thì món quà mà tôi đã cất công chuẩn bị cho hai vợ chồng các người cũng không biết phải đưa cho người nào mới xứng nữa.
Kim Ngọc Dung bỏ lại một câu nói này, sau đó cũng không tiếp tục nán lại nơi này nữa, vừa xoay đầu lại đã lập tức chạy trốn khỏi phòng làm việc của Kim Tuyết Mai.
Giám đốc Phương cũng rất thức thời, chậm rãi rời khỏi phòng làm việc, sau đó lại hiểu ý mà đóng cửa phòng làm việc lại cho hai người.
Kim Tuyết Mai nép vào trong lồng ngực của Cao Phong ước chừng khoảng năm phút, sau đó mới lưu luyến không thôi mà rời khỏi lồng ngực của Cao Phong, nới lỏng vòng ôm ra, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên mà nhìn Cao Phong.
“Cao Phong, đến tột cùng là anh đã làm sao mà có thể làm được vậy?”
“Trong nhà của cái người đàn ông Long Tuấn Hạo kia có nhiều tiền đến như vậy, cho dù là anh có thể mua được một căn Biệt thự ở trung tâm với giá đi chăng nữa, nhưng mà cũng không có khả năng…
“Tài sản bên trong nhà của Long Tuấn Hạo, sợ rằng cũng phải lên đến con số hàng mấy chục nghìn tỷ đấy!” Kim Tuyết Mai nhìn sợi dây chuyền kim cương Trái tim của Biển xanh đang nằm ở trong tay của Cao Phong, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng nói.
Cao Phong chỉ ung dung mỉm cười, sau đó lại dùng giọng ngạo nghễ mà nói: “Chồng của em lắm tiền nhiều của, giàu có không gì sánh bằng, chỉ là một Tập đoàn Thiên Long mà thôi, có thể được coi là cái gì chứ?” Kim Tuyết Mai bị câu nói này của anh làm cho sửng sốt một chút, sau đó cô chậm rãi đứng dậy, còn cố ý cong môi nói: “Xí! Nói anh béo mà anh còn thổi cho căng lên, đúng là được một tấc lại lần một thước mà!”
“Những lời này của anh đều là nói thật! Đúng rồi, mới vừa rồi nghe thấy Kim Ngọc Dung nói, năm nay bà nội muốn làm tiệc mừng thọ? Cô ta còn nói muốn tặng quà cho em? Quà gì vậy?” Cao Phong nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, dự định sẽ đeo lên cho Kim Tuyết Mai.
“Em cũng không biết là Kim Ngọc Dung định làm cái gì nữa, nhưng mà em có thể chắc chắn rằng cô ta không hề có ý định gì tốt đẹp, hầy, thật là nhức đầu mà!”
Kim Tuyết Mai vừa trả lời Cao Phong, vừa nâng tay ngăn cản động tác của anh.
“Không có vấn đề gì hết, ở trên Thành phố Hà Nội này, dù cho có là khó khăn bằng trời đi nữa thì chồng của em cũng có thể giải quyết được.
“Anh đã từng nói qua rằng, anh muốn khiến cho tất cả mọi người ở trong nhà họ Kim đều cho phép chúng ta ở bên nhau, khiến cho bà nội cũng chúc phúc cho chúng ta, những lời này tuyệt đối đều không phải chỉ là những lời hứa sáo rỗng” Giọng nói của Cao Phong chất đầy sự tự tin.
“Nào, để anh đeo nó lên cho em”
Cao Phong đưa tay mở chốt của sợi dây chuyền kim cương Trái tim của Biển xanh ra, tiếp sau đó là đưa đến phía Kim Tuyết Mai, ý muốn đeo lên cho cô.
Nhưng mà Kim Tuyết Mai lại thuận thế mà né tránh, trốn thoát khỏi hai tay của Cao Phong, không để anh đeo sợi dây chuyền kia lên cho mình.
“Làm sao vậy?” Cao Phong có chút nghi ngờ.
“Sợi dây chuyền kim cương màu lam lớn đến như vậy, nếu như để cho em đeo ở trên cổ thì cũng quá là chói mắt rồi không phải sao! Nếu đi ra ngoài mà bị ăn trộm để ý đến thì phải làm như thế nào đây?”
“Em phải cất giữ cho thật tốt, tương lai sẽ để lại nó cho công chúa nhỏ của chúng ta… Kim Tuyết Mai cẩn thận nhận lấy sợi dây chuyền, trên mặt hiện lên đầy vẻ nghiêm túc nói.
Cao Phong đột nhiên phì cười, khẽ lắc đầu sau đó lại bỗng nhiên nói: “Khụ… Vậy thì em, vậy em đã cảm nhận thấy được phản ứng gì hay chưa?”
“Phản ứng gì chứ?” Kim Tuyết Mai nghe xong câu hỏi của Cao Phong thì cũng sững sờ mà ngây người ra.
“Chính là cái loại phản ứng đó đó, buồn nôn rồi lại cái gì nữa đó… Cao Phong hằng giọng ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục hỏi.
Kim Tuyết Mai sửng sốt mấy giây, lúc này rốt cuộc mới hiểu rõ được ý tứ của Cao Phong.
Ý của Cao Phong lúc này chính là đang muốn hỏi mình, xem là có phải mình đã có bầu bảo bối rồi hay là không đấy sao! “Trời ạ, có phải là anh bị ngốc rồi hay không vậy! Lúc này mới, lúc này mới có hay ngày thôi mà!”
“Hơn nữa lại nói, làm gì có chuyện mà chỉ một lần, mà đã… Nửa câu nói ở đằng sau, Kim Tuyết Mai lại không thể nói tiếp được ra thành lời nữa.