Vị trí của Tây Vực bên này và nước Mỹ bên kia đã được đánh dấu, phần lớn chỉ là phác thảo sơ lược.
Vì Cao Phong sắp phải rời khỏi Tây Vực, đi về phía tây Tây Vực, nhưng tạm thời chưa có ý định sẽ sang Mỹ.
Cho nên hai nơi này có thể loại bỏ trên bản đồ địa hình.
Cho dù về sau Cao Phong phải đi Mỹ, thì sang Mỹ rồi cũng có thể mua được bản đồ địa hình hoàn chỉnh của Mỹ.
Mà nơi được mấy người Trát La dùng bút vẽ lên lại bị Hoa Hồng rút ngắn lại.
Chỉ là rút ngắn lại một khoảng cách nhỏ giữa hai nơi với nhau, cho nên thoạt trông rất tinh xảo, cũng không chiếm quá nhiều chỗ.
Góc trên bên phải còn ghi chú ít thông tin kỹ càng, đề phòng Cao Phong xem xong không hiểu.
Mỗi một nơi đều được phác thảo sơ lược, đồng thời còn lấy chữ làm đánh dấu.
Những con chữ xinh đẹp kia đã đủ để Cao Phong cảm thấy an tâm.
Cả tấm bản đồ địa hình này như mặt cắt được vẽ ra khi đứng từ trên không trung nhìn xuống.
Vừa nhìn là thấy ngay, vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa Hoa Hồng cũng rất cẩn thận, dùng một lớp ni lông mỏng phủ lên bề mặt bản đồ địa hình.
Bằng không, nếu dùng loại giấy phổ thông quá nhiều lần, chắc chắn sẽ bị hư hỏng.
“Bản đồ được đấy! Cảm ơn!”
Cao Phong từ từ thu gọn bản đồ địa hình, nói lời cảm ơn chân thành xuất phát từ đát lòng.
“Đừng khách khí!”
Hoa Hồng hơi khoát tay, làm như không để ý mà nói.
Thấy Cao Phong như vậy, hai người Trát La xem như đã có thể thấy rõ.
Có vẻ như Cao Phong đang muốn rời đi thật.
Nhưng bọn họ sẽ không thốt ra bất cứ câu nào để giữ anh lại.
Cao Phong đi chuyến này là muốn tìm kiếm người yêu của mình.
Nếu người khác ngăn cản, không phải sẽ mang ý ngăn cản anh đi cứu Kim Tuyết Mai sao?
Cho nên cả nhóm đều lựa chọn im lặng.
“Chúng ta nói sơ qua đi, tình hình trước mắt bên Tây Vực đã ổn định cả rồi.”
“Trát La, anh giúp đỡ cho Tuấn Hạo, sắp xếp bố trí người bên này một chút, các anh phải chú ý, trọng tâm phải đặt ở bên này.”
Sau khi Cao Phong nói xong, Long Tuấn Hạo và Trát La đều vội gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Hoa Hồng, cô phụ trách mười mấy thị trấn nhỏ xung quanh biên giới Tây Vực.”
“Mặc dù mỗi trấn nhỏ đều làm ăn buôn bán, không có gì nổi trội, nhưng mười mấy trấn gộp chung một chỗ cũng coi là một vòng làm ăn không nhỏ.”
“Cô kết nối những khu vực nông thôn kia với phía bên Tây Vực và những thương nhân trong trấn kia thành một vòng tuần hoàn đi.”
“Kiếm tiền chỉ là thứ yếu, chuyện chính là chúng ta phải nắm được toàn bộ những nơi này.”
“Đây là nơi mà mấy chục ngàn binh lính dũng cảm đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy, chắc chắn không thể để người khác ăn không trên đầu trên cổ được.”
Sau khi Cao Phong nói cho Hoa Hồng nghe xong, Hoa Hồng cũng nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.
Sau đó cô ta biểu thị muốn mang cảm tử quân dưới tay cô ta bố trí sắp đặt xung quanh mười mấy trấn nhỏ ở Tây Vực.
“Đúng rồi anh Phong, trước đó tôi cứ nghĩ mãi, có thu tiền thuê của mấy thương hộ ở Tây Vực kia không?”
Hoa Hồng suy nghĩ một chút, sau đó lại nhìn Cao Phong hỏi.
“Chuyện này không cần phải cân nhắc, đương nhiên là phải thu rồi.”
“Làm đại ca thì phải ra dáng đại ca, còn không làm đại ca làm gì nữa?”
“Anh nói đúng, ở đây do chúng ta định đoạt.”
Cao Phong hơi khoát tay, ra hiệu cho Hoa Hồng đi làm việc.
Hoa Hồng gật đầu đồng ý, ghi tạc lời của Cao Phong trong lòng.
“Cậu Phong! Tôi cũng có điều muốn hỏi.”
Trát La do dự một lát, sau đó cũng chủ động hỏi.
“Anh nói đi.” Cao Phong phất tay ra hiệu.
“Thật ra vẫn là chuyện liên quan tới những vùng xung quanh thị trấn.”
“Cơ bản trên mỗi thị trấn này đều có mấy đội quân đặc chủng.”