Thực lực của Vũ Siêu này, chắc chắn rất mạnh.
Cao Phong đi theo con đường này, trước khi gặp Vũ Siêu, tên chiến binh đến từ nước ngoài kia hoàn toàn chính là cao thủ mạnh nhất mà anh từng gặp trong đời.
Khi đó, Cao Anh Hạo đã mua được một tổ chức sát thủ ngoại quốc và tiến hành chặn giết Cao Phong.
Cao Phong trước đó đã chém đám người Cuồng Ngưu, sau đó đã dẫn dụ được sư phụ Hoắc Võ Đống của đám người Cuồng Ngưu.
Mặc dù Cao Phong đang ở trạng thái khỏe mạnh nhưng cũng khá vất vả để đỡ được ba chiêu của Hoắc Võ Đống.
Năng lực của Hoắc Võ Đống có thể nói là vô cùng khủng khiếp.
Mà cho dù Vũ Siêu không giống như Hoắc Võ Đống, nhưng chắc chắn cũng không kém hơn Hoắc Võ Đống là bao.
Hai người bọn họ hẳn là kẻ tám lạng người nửa cân, năng lực tương đương nhau.
Cho nên Cao Phong cũng muốn thông qua Vũ Siêu để kiểm tra đo lường một chút năng lực hiện tại của mình.
Anh vẫn luôn cảm thấy năng lực của mình bây giờ giống như đã tăng lên không ít.
“Cao Phong, bỏ qua những cái khác không bàn tới.”
“Cậu muốn khiêu chiến với Vũ Siêu, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Ông cụ Diệp cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo một sự trêu tức.
Ông ta phải thừa nhận rằng năng lực chiến đấu của Cao Phong không hề tầm thường, địa vị cũng rất cao. Nhưng ở con đường chiến binh, năng lực của Vũ Siêu chắc chắn được công nhận là rất mạnh.
Ông cụ Diệp đã gặp qua vô số cao thủ võ thuật truyền thống, nhưng đều không được như Vũ Siêu.
Cao Phong muốn khiêu chiến Vũ Siêu, chuyện đó không khác gì lấy trứng chọi đá.
Ông cụ Diệp luôn dựa vào Vũ Siêu.
“Được hay không thì cũng phải đánh rồi mới nói tiếp được.” Cao Phong cười nhạt một tiếng.
“Cao Phong, vết thương của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn như cũ, hay là đừng đánh nữa?”
Kim Tuyết Mai không hiểu được kiểu tranh đấu này giữa các chiến binh, cô chỉ muốn Cao Phong an toàn là được.
“Không sao hết, hình như trên người ông ta cũng có vết thương thì phải, trạng thái hai bọn anh coi như huề nhau.” Cao Phong nhẹ nhàng xua tay.
“Cậu thật sự muốn đánh sao?” Vũ Siêu hơi nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên phải đánh rồi! Hôm đó ông nhường tôi, chuyện này là không tôn trọng tôi.”
“Mặt khác, từ trên xuống dưới trên người tôi, ông đã đánh liên tiếp bốn mươi tám quyền, ba mươi sáu chưởng, còn cả hai mươi bảy cước…”
“Những cái đó, dù sao thì tôi cũng muốn trả lại.” Cao Phong chắp tay nói.
Vũ Siêu nghe Cao Phong nói như vậy, trong lòng ông ta đang yên tĩnh, đột nhiên cũng không biết nói sao.
Cao Phong vậy mà lại ghi thù sao?
“Tôi đánh cậu, là vì…”
“Ấy… đợi đánh xong rồi hãy nói.”
Vũ Siêu nói được một nửa nhưng đột nhiên lại dừng lại, đi về phía trước mấy bước, đứng cách xa Cao Phong năm thước.
“Ha ha! Được!”
“Ngược lại tôi muốn nhìn xem, cậu đang ở thời kì hoàng kim thì có thể chịu quá ba chiêu của Vũ Siêu hay không.”
“Vũ Siêu, lần này hãy dùng hết sức mà ra tay!”
Ông cụ Diệp cười thoải mái, cầm chén trà lên đắc ý thử một ngụm.
Ông ta đang rất mong chờ hình ảnh Cao Phong sẽ bị hai chân của Vũ Siêu dẫm dưới đất.
“Vâng, lão gia chủ.”
Vũ Siêu chắp tay nói, sau đó nhìn về phía Cao Phong.
Nhưng không ai biết được bây giờ trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Ông ta luôn cảm thấy, hôm nay chiến đấu với Cao Phong, có khả năng sẽ không nhẹ nhàng như ông cụ Diệp nghĩ.
Bởi vì chỉ có ông ta biết rõ, Cao Phong của hiện tại đã là xưa không bằng nay!
“Đến đây!”