Kim Tuyết Mai không nói mấy lời kiểu như đàn ông không được dễ dàng rơi nước mắt, mà nhẹ nhàng vỗ vào lưng Cao Phong, mặc sức anh giải toả tâm trạng.
Mấy người Trần Thanh Bình cũng lẫn lộn nhiều cảm xúc đan xen.
Trong mắt người ngoài, Cao Phong luôn là biểu tượng của sự mạnh mẽ.
Quyền lực hùng mạnh, sức chiến đấu hùng mạnh, và có rất nhiều binh sĩ trung thành đi theo.
Còn anh, đứng ở nơi mà người khác chỉ có thể ngước mắt lên nhìn.
Nhưng, anh đâu có phải thần thánh gì!
Anh cũng có ham muốn, cũng có cảm xúc, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!
Chỉ là có rất nhiều người coi anh như thần linh, cho nên mới cảm thấy anh không nên yếu đuối, không được phạm sai.
Nhưng mà, Kim Tuyết Mai lại không cho là như vậy.
Cao Phong có to lớn thế nào thì trong mắt cô cũng chỉ là một người làm bằng xương bằng thịt, một người rất bình thường.
Cho nên, lúc này khi Cao Phong có yếu đuối, bọn họ cũng sẽ không cười nhạo nửa lời, mà chỉ không vì lý do gì mà đứng vây quanh Cao Phong.
“Anh không sao, anh thật sự không sao hết.”
Cao Phong đứng im trong lòng Kim Tuyết Mai một lúc, sau đó đứng thẳng người dậy, mỉm cười với mọi người.
Trong lòng vô cùng vui mừng.
Bạn bè dễ tìm, tri kỷ khó kiếm.
Có thể tìm được một người tri kỉ hiểu lòng mình thì càng khó hơn.
Mà lúc này bốn người Kim Tuyết Mai lại vô cùng hiểu Cao Phong, hơn nữa còn không dò hỏi câu nào, mà vẫn giữ nguyên sự tin tưởng đối với anh.
Sự lý giải và ủng hộ này, bất kể là ai, cũng sẽ phải cảm động.
“Anh rể, bọn em không hỏi anh chuyện gì, cũng sẽ không nói mấy lời an ủi đâu.”
“Biết anh mệt rồi, cho nên nhanh cùng chị em đi nghỉ ngơi đi.”
“Bất kể lúc nào, chỉ cần anh cần thì bọn em sẽ luôn ở đây!”
Kim Vũ Kiên giống như một nữ hán tử vỗ vỗ vào ngực mình nói.
“Đúng, anh Kình Thiên, bọn em lúc nào cũng ở bên cạnh anh.” Cao Tử Hàn cũng vỗ vỗ ngực.
Lúc này Cao Phong mới phát hiện con nhóc chuyên theo đuôi Cao Tử Hàn này không biết từ lúc nào cũng đã trưởng thành tôi.
“Tôi thì chẳng có bản lĩnh gì, chỉ cần mọi người không chê thì tôi sẽ luôn đi theo mọi người.” Trần Thanh Bình cũng cười nói.
“Được, được.” Trong lòng Cao Phong không ngừng cảm thán.
Bất kể lúc nào, bất kể ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh về đến đây, bọn họ sẽ luôn đem lại sự ấm áp cho anh.
“Được rồi anh Kình Thiên, bọn em đi ngủ đây, anh và chị Tuyết Mai cũng ngủ sớm đi.”
Cao Tử Hàn vỗ vỗ vào miệng ngáp to một cái, sau đó rời đi cùng Kim Vũ Kiên và Trần Thanh Bình.
“Ông xã, chúng ta cũng về phòng thôi.”
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng kéo tay Cao Phong, chủ động đi ở phía trước.
“Thế nào? Tắm nước nóng trước nhé, giội sạch hết tâm trạng không tốt đi, có được không?”
Sau khi vào phòng, Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó quay người nhìn Cao Phong.
“Được.” Cao Phong máy móc gật đầu.
“Bé Phong nhà mình là ngoan nhất!” Kim Tuyết Mai cố ý cười nói, sau đó đẩy Cao Phong vào phòng tắm.
Sau đó cô cũng bận rộn tìm quần áo thay cho Cao Phong.
Trong lòng Cao Phong cảm khái, lúc này anh như đang được quay về thị trấn Biển Đông.
Lúc đó anh và Kim Tuyết Mai sống nương tựa vào nhau, cuộc sống tuy có chút khó khăn nhưng vẫn rất ấm áp và hạnh phúc.
Không phải đối phó với lòng người phức tạp, cũng không có những chuyện khiến người ta sứt đầu mẻ trán.
Không đừng trên cao, sẽ không mệt mỏi, bây giờ Cao Phong mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Khi anh đứng trên vị trí này rồi mới dần dần phát hiện, thứ anh đại diện không còn đơn giản là bản thân anh nữa.
Một lời nói một hành động đều đại diện cho vô số người đằng sau anh.
Kéo một sợi tóc là di chuyển toàn cơ thể.