“Mỹ Lệ, anh nói cho em biết, bị bắt nạt không được phép nhẫn nhịn.”
Liễu Tông Trạch bất thình lình ngẩng đầu lên hét to một tiếng.
“Trạch Gia Quân nghe lệnh, nâng súng!”
Người đàn ông cường tráng không nói hai lời hét to lên một tiếng.
“Soạt soạt!”
“Lạch cạch lạch cạch!”
Đám người ở đằng sau có chút lưỡng lự, nhưng ngay sau đó cũng đã nhanh chóng nối tiếp nhau nâng vũ khí mạnh trong tay lên.
“Mẹ kiếp, mày còn dám kêu là Trạch Gia Quân. Trạch cái đầu chúng mày!”
“Dám tự đặt tên cho mình nữa sao?” Long Tuấn Hạo tiến lên trước một bước, một tay kéo chốt an toàn của cây súng, nhắm thẳng vào người đàn ông cường tráng.
Ngón tay của Long Tuấn Hạo đặt khư khư trên cò súng, trong mắt ngập tràn phẫn nộ.
Người đàn ông cường tráng không né không tránh, cứ như vậy đứng im tại chỗ không nói câu nào.
Mà đám người ở phía sau lưng Liễu Tông Trạch, sau vài phút do dự, chung quy vẫn không dám chĩa súng vào Long Tuấn Hạo.
“Soạt.”
Chính vào lúc này Liễu Tông Trạch đột nhiên giơ súng lên nhắm chuẩn vào Long Tuấn Hạo.
“Thả cậu ta ra!” Liễu Tông Trạch lạnh giọng quát.
Long Tuấn Hạo trợn to mắt, sâu bên trong tràn ngập sự khó tin, không thể tưởng tượng nổi.
Liễu Tông Trạch, người anh em của anh, người mà cùng anh chiến đấu vào sinh ra tử.
Ngay lúc này lại chĩa súng vào anh!
Long Tuấn Hạo không chút sợ hãi, trong lòng chỉ cảm thấy khó tin và bực bội, khiến cho sắc mặt anh tái mét.
“Mẹ kiếp! Trạch Gia Quân là một lũ khốn khiếp! Khối tập đoàn Phong Hạo, theo Phong dẫn dắt, Phong Gia Quân nghe lệnh, lên nòng!”
Ngay sau đó một tên thuộc hạ của Long Tuấn Hạo cũng hét to lên một tiếng, trực tiếp nhấc súng lên.
“Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch!”
Động tác của hàng chục nghìn người đồng loạt diễn ra, đội quân lạch cạch một tiếng kéo hết chốt an toàn, nhắm chuẩn vào quân của Liễu Tông Trạch.
“Lạch cạch! Lạch cạch!”
Không một ai nói chuyện, toàn bộ âm thanh bị tiếng giơ súng và giật chốt nuốt trọn.
Hơn hai chục nghìn người, chia thành hai phe đối lập, nhăm nhe cầm súng nhắm vào đối phương.
Nòng súng đen ngòm được giơ cao lên, nhắm chuẩn vào những người anh em cùng nhau vào sinh ra tử.
Long Tuấn Hạo lúc này đang nằm dưới nòng súng của Liễu Tông Trạch, miệng không nói lời nào, trong lòng khó chịu đến mức không muốn nói một câu nào.
Mà lúc này đôi mắt của Liễu Tông Trạch vẫn nhìn thẳng vào Long Tuấn Hạo, nòng súng không di dịch một phân nhắm chuẩn vào anh, hét lớn: “Bỏ súng xuống!”
Bầu không khí tại hiện trường lúc này giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Lúc này chỉ cần Liễu Tông Trạch hoặc Long Tuấn Hạo hạ lệnh một câu, sẽ dẫn đến một cuộc đấu tranh giữa hàng chục nghìn người.
“Ông bảo mày bỏ súng xuống!”
Liễu Tông Trạch quát lớn một câu, tiến lên trước một bước, nhắm chuẩn khoảng đất dưới chân Long Tuấn Hạo bắn điên cuồng.
“Pằng Pằng Pằng Pằng Pằng!”
Đạn nã xuống liên tục, khiến cho nền đất xi măng vỡ thành từng mảnh bay tung toé.
Long Tuấn Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ không xê dịch nửa bước.
Sau khi Liễu Tông Trạch điên cuồng bắn phá xong, Long Tuấn Hạo đột nhiên cười nhạt một tiếng, sau đó cánh tay như mất hết sức lực buông thõng xuống, cây súng cũng theo đà mà rơi trên mặt đất.
“Tốt, tốt.”
Cục diện bây giờ đã nằm ngoài kiểm soát của anh rồi, anh chỉ biết nhìn về phía Cao Phong vẫn giữ im lặng nãy giờ.
Mà lúc này hơn hai chục nghìn người vẫn nâng cao cây súng trong tay, nhắm vào đối phương.
Ngón tay vẫn đặt trên cò súng, chỉ cần ấn nhẹ một cái ngay tức khắc quả bom này sẽ được kích nổ.
Cuộc đấu trí hết sức căng thẳng.