Trong đầu Cao Phong lúc này cũng là một đống hỗn độn.
Suy cho cùng thì anh cũng không nắm rõ về những ân oán của thế hệ trước nên cũng không thể biết được mọi thứ rõ ràng.
“Được rồi, đừng nói nữa.”
“Tôi chỉ hỏi đúng một câu, nhà họ Diệp các người đang muốn bắt tay với nhà họ Cao cũng như Cao Phong để đối đầu với nhà họ Đặng chúng tôi đúng chứ!”
Nói tới đó thì ông ta lại khẽ nhíu mày liếc sang đám người Cao Phong.
“Mặc khác, tôi cũng xin báo cho các người biết Cao Phong dẫn người đến gây chuyện với nhà họ Đặng chúng tôi, tôi phải giết chết cậu ta thì mới giữ được thể diện.”
“Tôi xin khuyên các người, không cần biết là người, tốt nhất là không nên dính dáng đến chuyện này dù chỉ là một chút!”
“Nếu không thì viên đạn không có mắt, nhỡ có ngộ thương ai thì đừng trách.”
Ông ta nói với giọng điều đầy uy hiếp.
Cuối cùng thì ông ta cũng không dám trực tiếp ra tay, giải quyết hết tất cả những người đằng sau Cao Phong.
Khối tập đoàn Đế Phong, hiệp hội đồ cổ thành phố Biển Đông, bốn gia tộc nhỏ của thủ đô và hai gia tộc lớn.
Chỉ tính riêng về thế lực thôi thì anh cũng đã đủ sức một tay che cả bầu trời đất nước này rời.
Nếu như những người đó đều chết hết thì sẽ gây ra những làn sóng lớn đến mức độ nào?
Không bàn đến việc nhà họ Đặng có đủ sức làm thế hay không, đầu tiên phải xem thử coi nhà họ Đặng có đủ lá gan lớn để làm hay không.
Nếu như tất cả những người sau lưng Cao Phong đều chết hết, nói không phải ngoa chứ… Có lẽ nền kinh tế và quân sự cả nước sẽ tê liệt một nửa.
Thế nên ông cụ nhà họ Đặng cũng không dám tùy ý làm bậy.
Thế nên mới dùng cách đe dọa uy hiếp này để những thế lực và nhân vật cộm cán đằng sau anh biết khó lùi bước
Thế nhưng buộc lòng phải nói là những suy nghĩ của ông ta quá ngây thơ.
Ông ta hoàn toàn không biết rốt cuộc Cao Phong có mối quan hệ thế nào với những thế lực đó.
“Mẹ nó ông đùa tôi chắc? Bảo nhóm chúng tôi quay lưng phản bội anh Cao Phong ư?”
“Trông mặt mũi ông cũng không còn trẻ trung mà sao lại nói ra những lời chẳng có tí não nào thế nhỉ?”
“Tôi không phải là loại cỏ đầu tường ba phải, gió chiều nào quay sang chiều đó. Ông định bỏ chỉ số thông minh của tất cả mọi người chúng tôi xuống đất chà cho nát hay gì?”
Chẳng mấy chốc, những người sau lưng Cao Phong đã cất tiếng cười khinh bỉ.
Trước đó khi Cao Phong ở thành phố Hà Nội, Lâm Vạn Quân đã từng hỏi Cao Phong một câu.
Khi đó tuy là nhà họ Cao luôn có rất nhiều quy định ép buộc Cao Phong nhưng ít nhất anh vẫn là con cháu nhà họ Cao của thành phố Đà Nẵng, đó là thứ không gì có thể chối bỏ được.
Rõ ràng Cao Phong có thể lợi dụng thân phận này để dùng thủ đoạn dao sắc chặt đay rối, lấy hết cả thành phố Hà Nội vào trong túi nhưng anh lại không hề làm như thế.
Khi đó, đúng là Lâm Vạn Quân không thể đoán ra được suy nghĩ của Cao Phong.
Thế nhưng sau đó thì ông cũng dần hiểu ra.
Nếu như những thế lực đó tới tay Cao Phong nhờ thân phận của nhà họ Cao thì hẳn là cũng không có sự trung thành gì đáng nói.
Dù có phục cũng chỉ phục nhà họ Cao thành phố Đà Nẵng thôi.
Thế nhưng Cao Phong lại dùng thủ đoạn của mình để thâu tóm được những thế lực đó, chinh phục từng người từng người một, làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Với sức mạnh của bản thân mình, thâu tóm được tất cả mọi thứ.
Như thế thì sự trung thành và tận tụy của họ sẽ hơn việc ép buộc bằng quyền lực và thân phận rất nhiều.
Thế nên những lời ông cụ nhà họ Đặng nói ra lần này chỉ khiến những người sau lưng Cao Phong cười xòa cho vui.
“Đừng có líu ra líu ríu ở đó nữa, lão già chết tiệt.”
“Chúng tôi chỉ nói với ông một câu thôi, ông giao người hay là không đây?”
Long Tuấn Hạo đứng phía sau Cao Phong, trợn trừng hai mắt mắng.
“Giao người!”
“Giao người!”
Mấy chục ngàn người sau lưng Cao Phong tính cả những ông trùm kinh doanh rồi là giàu có nhất thủ đô hoặc là những người ở thị trấn Biển Đông.