“Với tình hình hiện tại, chắc chắn cậu ấy sẽ phải tới biên giới.”
“Nếu như cậu cấy có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, chiến thắng trở về. Như vậy, cái gọi là số mệnh Thiên Sát sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Từ đó về sau, cậu ấy ở Việt Nam sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ cần không tùy ý đặt chân tới Tây Vực thì sẽ không gặp phải chuyện gì.”
“Nếu là không thể xuất sắc hoàn thành… Vậy con đường sau này không thể đoán trước được.”
“Cho nên việc đến biên giới này cực kỳ quan trọng.”
Lâm Vạn Quân chậm rãi sờ lên cằm, ánh mắt càng ngày càng mang theo một suy nghĩ sâu xa.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ gần hai phút mới lắc đầu nói: “Giám đốc Quân! Tôi cảm thấy những chuyện này quá phức tạp.”
“Chắc hẳn ông còn biết nhiều điều bí mật hơn.”
Giọng điều của người đàn ông trung niên vô cùng chắc chắn.
Lâm Vạn Quân nhìn người đàn ông trung niên một chút, nâng chén trà lên rồi lẳng lặng uống trà, không nói một lời nào.
“Vậy ông chuẩn bị, chờ cậu Phong chiến thắng trở về, sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho cậu ấy biết sao?”
Người đàn ông trung niên thấy Lâm Vạn Quân trầm mặc, nhịn không được lại hỏi.
Lâm Vạn Quân chậm rãi lắc đầu, nói ra: “Vẫn phải xem tình hình lúc đó đã.”
“Nếu như cậu Phong từ nay về sau, có thể thuận buồm xuôi gió, bình yên mà sống, tôi cần gì phải nói những chuyện kia ra nữa, như vậy chẳng phải là khiến cậu ấy thêm phiền lòng hay sao?”
“Cậu ấy muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, vậy thì tôi sẽ ủng hộ cậu ấy.”
Suy nghĩ của Lâm Vạn Quân rất đơn giản.
Cao Phong đã không muốn nhắc lại những chuyện trước kia, chỉ muốn bình yên sống cho hiện tại.
Vậy thì, Lâm Vạn Quân cũng không cần thiết phải nhắc lại những chuyện trước kia để làm gì, cũng đã nói quá nhiều rồi.
Nếu không lại chỉ mang lại cho Cao Phong thêm nhiều phiền phức hơn thôi.
Vì vậy, Lâm Vạn Quân nghĩ rằng, sau khi Cao Phong trở về từ biên giới, anh sẽ thực sự có một cuộc sống mới.
Bây giờ, chỉ cần chờ xem rốt cuộc ông Trần muốn để Cao Phong đi đâu trấn áp.
Biên giới không phải chỉ có mỗi Tây Vực.
…
Đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Trên một tảng đá lớn bên cạnh bờ biển, một thanh niên đang ngồi khoanh chân.
Cô đơn một người, bóng lưng đìu hiu.
Người thanh niên này chính là Cao Phong.
Sau khi Cao Phong rời khỏi phòng của Lâm Vạn Quân, cũng không có lập tức đến tìm Lâm Thục Lan mà cứ giống như một cái xác không hồn, một mình đi tới bên bờ, ngồi im lặng một cách ngẩn ngơ.
Buổi nói chuyện cùng Lâm Vạn Quân vào tối ngày hôm nay đã khiến cho cảm xúc trong lòng Cao Phong trở nên cực kỳ phức tạp.
Cao Phong anh vậy mà lại không phải là con cháu của nhà họ Cao.
Anh vậy mà không phải là con ruột của Lâm Thục Lan.
“Hô!”
Cao Phong lấy một cây cỏ trong khóe miệng bỏ xuống, thở dài một tiếng. Ngay sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía cảnh tưởng trên đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Vầng trăng sáng treo cao tận chân trời, xa xa sóng vỗ rì rào, gió biển thổi nhè nhẹ.
Cao Phong vừa quay lưng về phía biển cả, đối mặt với hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao, trong lòng cứ ngây ngốc.
Mọi thứ trước mặt đều đã quá quen thuộc với anh.
Bông hoa, cành cây, bố cục kiến trúc, gạch ngói, thậm chí là tất cả mọi người nơi đây.
Anh đều thấy hết sức quen thuộc.
Trong trí nhớ của anh, anh đã sống ở nơi này cũng gần hai mươi năm rồi.
Trước khi bị nhà họ Cao đuổi đi, anh hầu như không bao giờ rời khỏi vùng biển này của nhà họ Cao.
Vì vậy, làm sao mà không thấy quen thuộc được chứ?
Từ trước tới nay, Cao Phong vẫn luôn xem nơi này là nơi anh sinh ra và lớn lên, trong lòng cũng cảm thấy đây chính là quê hương của mình.