“Cô cứ ngồi yên đó, đừng lo cho tôi.” Bả vai Cao Phong run lên, nắm chặt đao trong tay.
Gã tóc vàng khẽ đảo mắt, miệng hô lên: “Đổi hết đao thành ống tuýp đi, đừng để anh ta lấy được đao.”
“Cho dù anh ta có ống tuýp trong tay cũng không thể đánh ra đòn trí mạng được!”
“Anh ta không còn trụ được lâu nữa đâu! Khi anh ta bị đánh gục, chúng ta có thể giết hắn!”
“Các anh em, tiền sắp tới tay rồi, mau chóng chuẩn bị.”
Gã tóc vàng lại tiếp tục động viên, bây giờ trong mắt mấy gã chỉ có số tiền lớn được treo thưởng kia.
Tinh thần được cổ vũ, ngay cả những gã bị đánh nằm bò ra đất cũng cố gắng gượng dậy. Sau đó bọn chúng nhanh chóng đổi hết hung khí thành ống tuýp, ai không có hung khí thì chờ ở phía sau.
Làm vậy thì Cao Phong sẽ không có cơ hội lấy được đao, bọn họ sẽ có thêm phần thắng.
Ít ra, ống tuýp sẽ không chặt đứt được tay người giống đao!
Khung cảnh hiện giờ phải dùng chữ khủng bố để hình dung.
Bây giờ không còn sự đe dọa từ đao, bọn chúng không cần phải sợ nữa.
Huống chi, cây đao trong tay Cao Phong đã nứt và cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
“Đầu hàng đi, ông nội đây cho mày chết được toàn thây!” Gã tóc vàng cười lạnh.
“Không được, tôi muốn phân thi thể anh ta ra làm tám mảnh.” Dương Đông Huy quát lên một tiếng.
Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt, anh không lên tiếng.
Anh hướng cây đao đã sứt mẻ nhiều chỗ xuống dưới.
Mặc dù anh không bị thương nặng nhưng quần áo trên người đã rách nhiều chỗ, trông có chút chật vật.
Phạm Thanh Nhiên thấy anh như vậy bỗng nhiên cảm thấy Cao Phong giống như một người anh hùng cô độc vậy.
Bây giờ thể lực anh đã yếu, vũ khí thì sắp hỏng, một mình chống lại một đám giang hồ, chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Cao Vũ, tao cho mày một cơ hội nữa để quỳ xuống xin tao tha mạng!” Dương Đông Huy đứng ở đằng xa, đắc ý nói với Cao Phong.
Anh ta có thể thấy được thể lực Cao Phong đã yếu, không gắng gượng được bao lâu nữa.
“Mày còn chờ người đến cứu sao? Mày nghĩ rằng tao dám làm chuyện đến nước này còn sợ quân chi viện của mày sao?”
“Cho dù bọn họ có đến đây thì sao? Lúc ấy mày đã xong đời từ lâu rồi! Cho nên, mày còn cố chấp trông đợi cái gì?”
“Mày quỳ xuống cho tao!”
Dương Đông Huy tiến lên từng bước, chửi ầm lên.
Nhưng Cao Phong chỉ liếc nhìn Dương Đông Huy một cái rồi cười lạnh.
“Giữa hai chúng ta, người phải quỳ xuống chính là anh!” Cao Phong chưa dứt câu, cây đao trong tay đã vung ra.
“Vụt!”
Cây đao vượt qua đỉnh đầu mọi người, bay thẳng đến trước mặt Dương Đông Huy.
Dương Đông Huy định nói thêm gì đó, thấy cây đao phóng đến vội vàng sợ hãi trốn đi.
“Keng!”
Cây đao sắc bén cắm thẳng vào đèn pha ô tô, xuyên thủng lớp vỏ, làm vỡ bóng đèn LED bên trong.
“Xẹt xẹt!”
Một bên đèn pha ô tô bị phá hỏng.
“Con mẹ nó!”
Bọn người của gã tóc vàng sợ hãi. Một gã trong số đó xoay ống tuýp trong tay.
Ở khoảng cách bảy tám mét mà phi đao trúng đèn xe một cách chính xác, lực còn mạnh đến mức đao xuyên vào tận bóng đèn phía trong? Chuyền này những tưởng chỉ xuất hiện trong phim trường của các bộ phim hành động.
“Anh ta không có vũ khí trong tay, còn không mau lên.” Dương Đông Huy ổn định lại cơ thể, hét lên.
Đám côn đồ không chần chừ nữa, vì 280 tỷ mà liều mạng.
Hơn năm mươi người như một đám thú dữ ăn thịt lao về phía Cao Phong.
Cao Phong nhanh chóng cướp lấy một cái ống tuýp, bắt đầu giao đấu với bọn chúng.
Nhưng đám côn đồ càng đánh càng sợ hãi lại dấy lên sự kinh ngạc.
Cao Phong rõ ràng đã yếu, thế mà 2 phút trôi qua mà anh vẫn không gục?