Sau khi cả đám người Thương Tuấn Hồng xuất hiện, chỉ một lát sau người mà bọn họ dẫn đến đã bắt đầu xảy ra xô xát với những người buôn bán trong khu phố thương mại Kiên Thành.
Người của khu phố thương mại thì muốn kéo Cao Phong xuống khỏi xe, còn những người bảo vệ được dẫn tới thì ngăn lại không cho điều đó xảy ra, hai bên cứ giằng co như vậy thì chắc chắn sẽ có ẩu đả.
“Không nên ra tay! Không được đánh nhau!”
Lúc này trái tim Cao Phong bắt đầu đập nhanh hơn, anh hô lên hai câu liên tiếp hai câu.
Vô số ống kính đang quay trực tiếp chỗ bọn họ, một khi người của phe Cao Phong ra tay, thì chắc chắn sẽ bị các đài truyền hình thêm mắm dặm muối rồi đưa tin trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Mà quan trọng hơn là, nếu như bây giờ người của bên Cao Phong mà ra tay, thì hiện trường sẽ càng hỗn loạn hơn.
Cả đám người Lê Tiểu Quyền chỉ có thể cắn răng nhịn xuống cơn giận trong người, chỉ cố gắng đứng trước mặt Cao Phong ngăn chặn những người kia lại.
Mà lúc này, hiển nhiên là đám người năm sáu trăm người buôn bán nhỏ lẻ trong khu phố thương mại cũng đoán được Cao Phong đang phải kiêng dè điều gì, cho nên bọn họ càng ra tay dữ dội hơn!
“Mọi người nhìn đi! Cái tên gian thương vô lương tâm kia đang cấu kết với thế lực của xã hội đen để đánh lại chúng ta đấy!”
“Cho dù có bị đánh đi nữa thì hôm nay tôi cũng muốn đòi cho mình một câu trả lời thỏa đáng! Mọi người xông lên!”
Có người tiếp tục kích động.
Thế là rất nhiều người lại đột nhiên tiến lên, còn có người còn không ngừng âm thầm ra tay công kích đám người Thương Tuấn Hồng.
“Bốp bốp!”
Trong nháy mắt, một quả trứng gà ném trúng đầu Lê Tiểu Quyền, lòng trắng lòng đỏ chảy đầy mặt anh ta.
“Con mẹ nó! Ai vừa ném trứng gà lên người ông đây hả!”
Lê Tiểu Quyền vừa mới gào lên mắng một câu thì lại có một bó rau xanh khác bay tới, đáp lên đầu Lê Tiểu Quyền.
Đưa mắt nhìn lại, trên đầu Lê Tiểu Quyền toàn là rau xanh, một mảng màu xanh lục xinh đẹp, nhìn không khác gì thảo nguyên xanh mát!
Thương Tuấn Hồng cũng bị người khác đấm cho hai phát, bị đấm cho biến thành con gấu trúc hai mắt thâm đen.
Dù sao thì trong tình huống hỗn loạn như thế này, hơn năm trăm người thuê chỗ buôn bán ở đây cũng chẳng cần quan tâm đến ai với ai, dù sao thì càng loạn càng tốt, ai cản trở thì đánh người đó.
Đám người đó là những người có thù báo thù, có oán thì báo oán, căn bản là không quan tâm đến hậu quả như thế nào.
“Không cho phép chụp! Không cho phép chụp! Toàn bộ bỏ hết máy quay phim trong tay mình xuống!”
Lúc này có một số bảo vệ đi theo đoàn người Thương Tuấn Hồng tới đây bắt đầu ngăn cản những ký giả kia quay phim chụp ảnh.
Nếu như bọn họ còn tiếp tục quay phim nữa, thì chỉ sợ là thật sự không thể ép cuộc bạo loạn này xuống được nữa.
Chuyện như thế này sẽ tạo ra ảnh hưởng và hậu quả gì thì ai cũng không thể chịu đựng nổi.
Rất nhiều người thấy hình ảnh trong ti vi cứ rung rung lên, bọn họ cũng cảm thấy được hiện trường càng ngày càng trở nên hỗn loạn.
Còn hơn năm trăm người bán hàng nhỏ lẻ kia dường như đều bị điên hết cả, không ngừng ném trứng gà và rau xanh về phía đám người Thương Tuấn Hồng đang bảo vệ Cao Phong, cũng không ngừng đấm đá.
Những cậu ấm con ông cháu cha này bình thường sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, chỉ có bọn họ đi bắt nạt người khác, nào đã bị người khác đánh cho thê thảm như bây giờ bao giờ?
Nhưng mà lúc này, bọn họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng bị đánh, lại không thể đánh trả lại, trong lòng bọn họ uất ức như thế nào có thể tưởng tượng ra được.
Người khó chịu nhất là Lê Tiểu Quyền, thanh niên này bình thường cũng đắc tội với không ít người, không biết hôm nay có bị người khác nhận ra hay không.
Có hai người cầm trứng gà trong tay, chuyên môn ném lên đầu anh ta.
“Bốp! Bốp!”
Trứng gà vỡ vụn, lòng đỏ trứng, lòng trắng trứng trong nháy mắt đã chảy đầy cả mặt anh ta, thậm chí còn rớt xuống cả quần áo.
Anh ta chỉ cảm thấy rất đau đớn, tóc bị bết thành một cục, nhìn cực kỳ thảm hại.
Cuối cùng, sau khi bị mười quả trứng gà nện lên đầu, Lê Tiểu Quyền không thể nhịn nổi nữa.
“Con mẹ nó chứ! Ông đây đứng ở chỗ này là để cho các người lấy làm bia ngắm ném trứng gà sao?”