Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3995


Tác dụng của rượu đang dâng lên, làm Cao Phong đau đầu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.


Kim Ngọc Hải không nói thêm gì nữa, nhìn Phạm Thanh Nhiên một chút.


Phạm Thanh Nhiên hơi mất tự nhiên đứng tại chỗ, hai bàn tay không ngừng vân vê.


Kim Ngọc Hải thở dài, đây cũng là một cô gái ngốc.


“Cháu à, Cao Phong giao cho cháu chăm sóc, chú phải về bệnh viện.”


Kim Ngọc Hải nói một tiếng, cầm một ít gì đó rồi chuẩn bị rời đi.


“Chú à, chú cứ yên tâm để hai người cháu và Cao Phong ở đây ư?”


Sau khi Kim Ngọc Hải nói lời này, Phạm Thanh Nhiên trợn to hai mắt, không thể tin được nổi, hỏi.


Kim Ngọc Hải này nói thế nào cũng là cha vợ của Cao Phong.


Bây giờ ông ấy lại sẵn lòng để cho một cô gái xa lạ cùng Cao Phong ở lại riêng trong căn biệt thự?


“Chuyện của mấy đứa trẻ các cháu, chú không hiểu, cũng không muốn hiểu.”


Kim Ngọc Hải dừng một chút, sau khi nói xong thì trực tiếp rời khỏi biệt thự.


Phạm Thanh Nhiên gật đầu, đi vào phòng ngủ của Cao Phong.


Có một số việc, có lẽ là không có đúng sai.


Cũng không phải là có đáng giá hay không.


Chỉ đơn giản là, không vượt qua được rào cản trong lòng ấy.





Ngày hôm sau, năm giờ sáng.


Cao Phong thức dậy đúng giờ, xoa đầu.


Ngay sau đó, Cao Phong ngồi dậy theo bản năng, kiểm tra quần áo trên người mình.


Quả nhiên, không thừa một cái áo cái quần nào.


“Phạm Thanh Nhiên.”


Cao Phong cắn răng, bỗng quay đầu lại.


Lúc này, vừa khéo nhìn thấy Phạm Thanh Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất, đầu gối lên trên giường, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.


Cao Phong bỗng trợn to hai mắt, nhìn quần áo chỉnh tề trên người Phạm Thanh Nhiên một chút, sau một lúc mới từ từ quay đầu, nhìn về ly nước ở đầu giường.


Vào lúc này, trong lòng Cao Phong không khỏi có chút thương tiếc.


Nhưng ngay sau đó, anh đã nén nỗi thương tiếc vô nghĩa này vào tận đáy lòng.


Cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ hỗn loạn.


Dù Phạm Thanh Nhiên tốt hay xấu, anh cũng sẽ không đi trêu chọc cô ta.


Cao Phong ngồi vài giây, sau đó đứng dậy, đi tắm rửa thay một bộ quần áo rồi chuẩn bị xuống núi.


Bây giờ đã xác định được đích đến, vậy anh cũng sẽ không lãng phí thời gian nữa.


Trễ một phút, mấy người Tuyết Mai sẽ nguy hiểm hơn một phút.


Lúc bàn tay Cao Phong đặt trên chốt cửa đẩy cửa ra, lại không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn Phạm Thanh Nhiên một giây.


Phạm Thanh Nhiên ngồi xổm trên đất, vẫn đang ngủ say như trước, tư thế nhìn rất khó chịu.


Cao Phong cắn răng, bỗng xoay người, đi đến bên cạnh Phạm Thanh Nhiên.


Sau đó ôm Phạm Thanh Nhiên lên, đặt lên giường, tiện tay đắp chăn cho Phạm Thanh Nhiên.


“Cao Phong, anh khát à? Em đi rót nước cho anh…”


Phạm Thanh Nhiên bị giật mình, mơ mơ màng màng ngồi dậy.


“Tôi không khát, cảm ơn cô, ngủ đi.”


Cao Phong dừng lại, vẫn ôm lấy vai Phạm Thanh Nhiên, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống giường.


“Vâng, anh khát thì nói cho em biết nhé.”


Phạm Thanh Nhiên lẩm bẩm, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ lên hôn nhẹ một cái ở trên mặt Cao Phong, sau đó ngã đầu tiếp tục ngủ.


Động tác của Cao Phong cứng ngắc, ánh mắt sững sờ, lẳng lặng nhìn Phạm Thanh Nhiên.


Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, lông mi dài với cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo.


Tinh xảo, đẹp đẽ, trăm người mới có một.


“Tôi không đáng để cô làm như vậy đâu.”


Cao Phong nhìn Phạm Thanh Nhiên vài giây, sau đó xoay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK